CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

“Hai mươi phút?” Giọng Da Mạc Thâm rõ ràng rất bất mãn, Hàn Mộc Tử đành phải vội vàng giải thích: “Em đi ngang qua siêu thị nên nhân tiện vào mua mấy thứ, nếu anh đã tới cửa nhà thì đợi em một chút không được sao?”

“Siêu thị nào? Anh tới đón em.”

“Không cần!” Hàn Mộc Tử hoảng loạn từ chối yêu cầu của anh.

Nếu để anh tới đón mình thì không phải cô sẽ bị phát hiện à? Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

“Anh không cần tới đón em đâu, em mua mấy thứ nhanh thôi mà, nếu như anh chờ mệt quá thì anh về nhà trước đi, tối nay em tới gặp anh là được.

Sau khi nói xong, phía bên kia điện thoại im lặng rất lâu, cuối cùng mới đáp lại.

“Được.”

Sau khi cúp máy, Hàn Mộc Tử thở phào nhẹ nhõm một cái, che lồng ngực mình, cô cảm giác được tim mình đập rất nhanh.

Nếu như nói dối quá nhiều thì sau này sẽ rất áy náy nhỉ? Nhưng bây giờ Hàn Mộc Tử làm gì dám nói thật với Dạ Mạc Thâm chứ? Với cái tính khí nóng nảy của anh, nếu cô nói mình đang ở bệnh viện thì chắc chắn anh sẽ không nói nhiều mà chạy tới đây, nếu anh phát hiện cô tới thăm Dạ Lẫm Hàn thì chuyện này sẽ trở nên rất phức tạp.

Mặc dù cô biết mình không nên tới thăm Dạ Lẫm Hàn, nhưng cô không thể nhẫn tâm như thế được.

Cho nên Hàn Mộc Tử tự nói với mình, sau khi hỏi thăm với bác sĩ, xác định được Dạ Lẫm Hàn có bị nguy hiểm tới tính mạng không rồi cô sẽ lập tức đi về.

“Cô Hàn, lúc này mà cũng bận việc à?” Sau khi đi qua, quản lý Dịch hỏi cô một câu.

Nghe thấy thế, Hàn Mộc Tử nhìn anh ta một cái: “Không phải, là người trong nhà, sao vậy?”

“Không có gì, tôi tưởng giờ vẫn còn có việc chưa xong mà để cô Hàn tới đây thì tôi hơi áy náy.” Quản lý Dịch cười cười, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, cô Hàn có bạn trai chưa?

Hàn Mộc Tử: “.. Câu hỏi của quản lý Dịch hình như hơi lạ?”

“Hả?”

“Giờ còn chưa biết phó tổng giám đốc Dạ của anh ra sao mà anh lại hỏi tôi câu này, thể có hợp lý không?” Ánh mắt Hàn Mộc Tử sắc bén, quản lý Dịch lạnh gáy, mồ hôi lạnh ứa ra, anh ta xấu hổ cười cười, vừa giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán vừa nói: “Ha ha, tôi... Tôi cũng chỉ khách sáo với cô Hàn chút thôi, dù sao cũng không biết nên nói gì, nếu cô Hàn không thích những lời như vậy thì sau này tôi sẽ không nói nữa, thật sự xin lỗi.”

Cuối cùng Hàn Mộc Tử thu hồi ánh mắt lại, nhìn phòng bệnh trước mặt.

Bốn phía yên tĩnh tới mức xấu hổ, quản lý Dịch nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Mộc Tử, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Chỉ đành ngồi yên chờ đợi, cũng không biết qua bao lâu, rất cuộc bác sĩ cũng đi ra.

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Hàn Mộc Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích, quản lý Dịch đợi một hồi, đành phải tiến lên.

“Xin chào bác sĩ, tôi là bạn của bệnh nhân, người nhà anh ấy không ở đây, có chuyện gì bác sĩ cứ nói với chúng tôi là được.”

“Bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính, bây giờ không sao rồi, quan sát một chút, nếu như tối nay không có chuyện gì thì có thể xuất viện, người trẻ tuổi vẫn nên chú ý ăn uống một chút."

“Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ nói lại với anh ấy.

Sau khi bác sĩ rời đi, quản lý Dịch bèn cất bước định đi vào phòng bệnh, đi được vài bước lại phát hiện người phía sau không di chuyển, bèn quay đầu nhìn Hàn Mộc Tử.

“Cô Hàn, cô không vào à?”

Hàn Mộc Tử mỉm cười: “Anh ấy đã không sao thì tôi không vào nữa.”

“Chuyện này...

“Làm phiền quản lý Dịch rồi, chăm sóc phó tổng giám đốc Dạ của các anh thật tốt vào, nhà tôi còn có vài chuyện, tôi đi trước đây.

Nói xong, Hàn Mộc Tử chẳng cho quản lý Dịch cơ hội phản ứng lại mà trực tiếp quay người rời đi.

Hàn Mộc Từ gần như chẳng hề dừng bước mà rời khỏi bệnh viện, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô lập tức gọi xe, nói địa chỉ, sau đó lấy điện thoại ra xem lại nhật ký cuộc gọi.

Đã qua mười lăm phút kể từ khi cô nói chuyện với Dạ Mạc Thâm, bây giờ chạy về cần ít nhất mười lăm phút.

Haiz, đáng lẽ lúc nãy cô nên nói nhiều hơn, nhưng mà nếu nói nhiều hơn sẽ khiến Dạ Mạc Thâm sinh nghi, nhưng bây giờ chạy về lại không đủ thời gian.

Hàn Mộc Tử thu hồi ánh mắt, nhìn tài xế.

“Chú ơi, phiền chú lái nhanh một chút, cháu đang gấp."

Tài xế hơi bất mãn: “Mấy người trẻ tuổi các cô chỉ biết nhanh mà không chú ý an toàn, giờ này là giờ cao điểm, cô muốn nhanh là nhanh được chắc?”

“Cháu xin lỗi, cháu biết là khiến chú khó xử, nhưng mà xin chủ hãy cố lái nhanh một chút, nhờ chú ạ.” Hàn Mộc Tử dùng tay làm dấu cầu xin với tài xế, chú tài xế liếc cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt: “Tôi sẽ cố đi nhanh, nhưng kẹt xe thế này thì tôi không chắc đâu.”

Nếu như có câu người xui xẻo uống nước lạnh cũng tê răng thì đây chính là đạo lý này.

Cô vội vàng chạy về, nhưng lại bị kẹt xe, giờ này đúng là giờ cao điểm.

Tắc đường tới mức con kiến cũng không chui lọt, Hàn Mộc Tử nóng ruột, thấy thời gian càng ngày càng trôi qua, cô không biết lát nữa mình sẽ giải thích với Dạ Mạc Thâm như thế nào.

“Chú à, còn kẹt xe bao lâu nữa?”

“Cái này khó nói lắm, giờ này là giờ kẹt xe nghiêm trọng, có khi kẹt nửa tiếng, có khi kẹt một tiếng, cũng có thể. Nhưng chúng ta cũng không ở phía sau quá xa, có thể di chuyển từ từ."

Di chuyển từ từ thì không kịp mất.

Hàn Mộc Tử nhìn điện thoại, chủ động nhắn tin cho Dạ Mạc Thâm.

"Bây giờ tạm thời em chưa về được, anh chờ em chút nhé?"

Vừa gửi tin nhắn đi, lập tức có người gọi tới.





Bình luận

Truyện đang đọc