CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Sau khi được dẫn đi vào bên, Dạ Mạc Thâm dẫn Hàn Mộc Tử đi rửa tay cho sạch sẽ, mới phát hiện tay của mình bị thủng một lỗ.

Là vừa nãy lúc cô khom người xuống lượm mảnh vỡ không cẩn thận tìm thấy.

Lúc đó cô ngẩn người ra một lúc sau đó mới đứng dậy, làm sao cũng không thể nghĩ thông được chuyện này làm sao lại có thể diễn biến thành ra như thế.

Hàn Mộc Tử nhìn vết thương: “Vết thương nhỏ như thế, anh làm sao có thể phát hiện ra được thế?”

Dạ Mạc Thâm: “….”

Anh không vui bĩu môi mỏng của mình, sau đó mang vết thương của cô để vào trong miệng, nhẹ nhàng hút.

“Anh!” Hàn Mộc Tử nôn nóng, đỏ mặt rút tay về.

Nhưng Dạ Mạc Thâm sức lực rất lớn, vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, một lúc sao mới thả cô ra rồi lạnh lùng nói.”Sau này đừng làm mấy chuyện này nữa, gọi bảo mẫu quay lại đi.”

Hàn Mộc Tử bĩu môi: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trước đây em làm đều rất ổn mà, chỉ là….”

Cô do dự một lát, vẫn là rất hiếu kỳ vừa rồi ở trong phòng khách Tống An cùng Dạ Mạc Thâm đã nói cái gì, cô mang tay giấu ở sau lưng, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh cùng dì nhỏ đã nói gì với nhau vậy?”

Dạ Mạc Thâm nhìn cô, không trả lời.

Bộ dạng anh như thế càng khiến cho Hạn Mộc Tử nôn nóng, đưa tay kéo lấy tay áo anh: “Anh nói đi mà.”

“Gấp cái gì?”

Anh nhàn nhạt mở miệng nói, thanh âm trầm thấp rất dễ nghe, màu mực của mắt anh ẩn giấu ý cười: “Chẳng lẽ đây là bất ngờ mà anh nói sao?”

“…Không phải!” Im lặng một lúc, Hàn Mộc Tử lắc đầu.

“Yên tâm.”

Thấy bộ dạng của cô dường như chìm xuống, Dạ Mạc Thâm buông tay đỡ lấy cô, véo vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.

“Bên chỗ ông ngoại, anh sẽ xử lý thật tốt, nếu như thật sự không được, không phải là vẫn còn có thế chọn bỏ trốn của em hay sao?”

Nghe đến câu cuối cùng, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, trừng mắt lớn nhìn anh: “Anh nói có thật không? Nếu như ông ngoại không đồng ý, anh… Sẽ cùng em quay về nước sao?”

“Thật sự không còn cách nào khác, thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi.” Vốn còn béo lấy bàn tay của cô, giờ đã di chuyển đến môi cô rồi, cúi người thấp giọng nói: “Khi đó anh phải nhờ em nuôi anh rồi.”

Hàn Mộc Tử nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp bắt lấy tay anh, gật đầu nói: “Nuôi thì nuôi.”

Không có chút do dự.

Trước khi tổ chức đám cưới cổ phần anh cho anh trai, gần như là đã mang toàn bộ tài sản chuyển thành tên của cô, đối với anh mà nói, cô sơ với bất cứ thứ gì còn quan trọng hơn.

Đối với cô mà nói, anh đương nhiên quan trọng hơn mọi thứ.

Nuôi anh thì nuôi anh thôi, dù sao cũng là lấy tiền của anh, Hàn Mộc Tử âm thầm nghĩ.

Còn Dạ Mộc Thâm bây giờ thấy bộ dạng kiên định của cô như thế cũng ngẩn ra, sững sờ nhìn cô giây lát, bỗng cười.

“Sao lại ngốc như thế?”

“Hả?”

“Con gái khi nghe đến câu nói này, phản ứng đầu tiên nên là bị giật mình chứ?”

Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: “Tại sao lại bị giật mình?”

“Đàn ông mà ăn cơm mềm, em không chế bai sao?”

“Ăn cơm mềm?”

Hàn Mộc Tử ý thức được đôi mày thanh tú của cô nhăn lại khít mũi nói: “Đàn ông ăn cơm mềm em đương nhiên chê bai rồi.”

Không đợi Dạ Mạc Thâm kịp nói gì tiếp theo cô liền nói: “Nhưng nếu như người đó là anh, thì em sẽ không chê bai đâu!”

Dạ Mạc Thâm hoàn toàn sửng sốt.

Tình cảm của người con gái trước mặt này đối với anh vô cùng sạch sẽ và đơn thuần, không mang theo một chút phức tạp nào, dường như bất luận bản thân anh có ra sao, cô vẫn sẽ không chê bai anh.

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm nắm chặt tay lại, kéo cô vào trong lòng mình.

Trong đầu hình ảnh đầu tiên xuất hiện chính là bộ dạng của cô

Lúc đó cô lao đến, gương mặt đầy kích động, nhìn anh với đôi mắt nồng nhiệt và sáng lấp lánh, giống như là cảm giác có rồi lại được vậy.

Sau đó, một người đàn ông chạy đến nói cho anh biết, cô đã nhận nhầm người rồi.

Cô khóc thét lên nói không có, sau đó dẫn đi.

Bây giờ, cô đối với bản thân anh tốt như vậy, chẳng lẽ là lại nhận nhầm người rồi hay sao? Hoặc là xem anh như vật phẩm thay thế?

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen của Dạ Mạc Thâm gợn sóng mãnh liệt, tay đang ôm cô cũng siết chặt hơn.

Hàn Mộc Tử cảm giác được anh ôm mình có hơi chặt, cô bị anh ôm đến mức không thở ra hơi, cô ý thức được đưa tay lên chèn ngay giữa của hay người, tách ra một chút khoảng cách.

Tùy ôm như vậy rất ấm áp, nhưng cô vẫn rất lo lắng, sẽ làm bị thương đến cục cưng.

Nhưng động tác này lại khiến cho Dạ Mạc Thâm nhíu mày, lập tức tách cả hai ra: “Làm sao vậy?”

Hàn Mộc Tử thu lại tinh thần cười cười nói: “Không có gì.”

Nhìn bộ dạng trong mắt trong lòng cô đều là bản thân anh, Dạ Mạc Thâm lại cảm giác bản thân thật sự nghĩ quá nhiều rồi, cô cũng đã gọi cả dì nhỏ qua rồi, làm sao có thể xem anh như vật phẩm thay thế chứ?

“Không sao.” Anh lại lần nữa ôm cô vào trong lòng, lần này dùng sức không như trước đó, rất nhẹ và dịu dàng hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Dạ Mạc Thâm liền rời khỏi, trước khi rời khỏi anh đã gọi điện thoại cho bảo mẫu trước đây quay lại, Hàn Mộc Tử muốn nói gì đó, sau đó nhìn thấy ánh mắt đen sâu thẳm của anh liền im lặng.

Sau đó bảo mẫu đã đến, chào hỏi Hàn Mộc Tử và Tống An xong liền đi vào nhà bếp.

Hàn Mộc Tử có chút bất lực, Tống An nhìn cô với bộ dạng nhịn không được đánh nhẹ cô một cái: “Nếu như cháu không làm vỡ đĩa, nó cũng sẽ không gọi bảo mẫu quay lại.”

lời này nói… Hàn Mộc Tử có chút ngượng ngùng: “Dì nhỏ, dì chắc sẽ không nghĩ cháu cố ý làm vỡ đĩa đó chứ?”

Tống An nhíu mày cười: “Chẳng lẽ không phải hả?”

Hàn Mộc Tử: “Không phải!”

Tống An cười như không cười, hiển nhiên không tin cô, Hàn Mộc Tử giọng điệu tăng thêm phần nghiêm trọng nói: “Dì nhỏ à thật sự là không phải mà!”Cô há miệng ra, còn muốn giải thích cho mình mấy câu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tống An và ánh mắt của khiến Hàn Mộc Tử cảm giác, bản thân cô vẫn là nên nói ít một chút tiết kiệm sức, bất luận cô có nói gì, dự là Tống An chỉ cảm thấy cô cố ý làm vỡ đồ thôi.

Hai người con gái đi với nhau cũng không có chuyện gì nói, không lâu sau Tống An cảm thấy nhàm chán, nói muốn đi vê.

Hàn Mộc Tử tiễn bà ta ra đến cửa, kết quả khi cửa vừa mở, lại vừa hay đụng phải Vu quản gia đang định đưa tay bấm chuông hai người mắt nhìn nhau.

Tay của Vu quản gia đã đưa đến chuông cửa, kết quả cửa đã mở, sau đó ba người nhìn nhau.

Đôi bên đều sửng sốt một lúc.

Giây lát sau, Vu Ba ngượng ngùng đưa tay xuống, chà xát tay, gật đầu với hai người, lộ ra nụ người ngượng ngùng.

Ông ta đang định mở miệng nói chuyện, đôi tay của Tống An đã khoanh ngay trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương.

“Chú Vu, tôi ngay cả điện thoại cũng không muốn nghe, ông cảm thấy tôi sẽ đi gặp ông ta sao?” Tống An ngày cả khách sáo cũng lười biếng, bà ta cũng biết Vu Ba tìm đến đây là có ý gì, thôi thì cứ trực nói thẳng vào vấn đề. Vu Ba ngượng ngùng, nhìn Hàn Mộc Tử đang đứng ở bên cạnh, xấu hổ xở mũi mình: “Ông cụ rất nhớ nhưng cô Tống, nhiêu năm như vậy, ông cụ cũng đều mong chờ cô An quay trở về, khó có nhịp quay về một lần, cô An thật sự không đi thăm ông cụ để nói lại chuyện xưa hay sao?” Nghe thế Tống An hừ lạnh một tiếng: “Mong tôi quay về sao? Tôi thấy ông ra mong tôi chết luôn ở bên ngoài thì có? Tránh việc tôi quay về khiến ông ta mất mặt đúng không? Còn về nói chuyện xưa? Tôi thấy không cần thiết đâu, cái loại cả cuộc đời cố chấp như ông ta, thì giữa tôi và ông ta có gì để nói chứ?”

Hàn Mộc Tử đứng một bên im lặng nghe, Tống An và Tống Tâm đã rời khỏi nhà họ Uất Trì, con trực tiếp đổi cả họ, không cần nghĩ cũng biết cô cũng biết mối quan hệ giữa bọn họ rất xấu, nhưng mà Hàn Mộc Tử không nghĩ đến mối quan hệ giữa Tống An và Uất Trì Kim lại ác liệt đến như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc