CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Tiểu Nhan chậm rãi thở một hơi, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Lúc làm hành động này thì cô đang xoay mặt ra ngoài cửa sổ nên cô cho rằng Hàn Thanh không biết, nhưng ai ngờ đâu vừa cười xong thì bên tai cô đã nghe thấy giọng của Hàn Thanh.

“Bà chủ Hàn cười ngây ngô cái gì đấy?”

Nghe xong thì nụ cười bên môi Tiểu Nhan chợt cứng đờ, ngây người tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nhìn về phía Hàn Thanh.

“Anh, anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Ai cười ngây ngô cơ?”

Trong lúc phủ nhận, mặt cô đồng thời cũng đỏ lên.

Thấy cô như thế thì Hàn Thanh không nhịn được mà đưa tay nhéo má cô, khẽ cười: “Đương nhiên là em rồi, trên mặt cửa sổ có phản chiếu bóng của em mà”

Đùng…

Sau khi bị anh chỉ rõ như vậy, Tiểu Nhan mới vừa rồi chỉ đỏ nửa má thì lúc này đã trực tiếp đỏ bừng. Cô hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Thanh rồi thở hồng hộc quay đầu sang phía khác, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Sau đó, cô lại nghĩ đến cái gì mà quay đầu lại thở phì phò nói: “Không được gọi em là bà chủ Ị”

Hàn Bọn họ còn chưa có kết hôn đâu!

Nghe cô nói vậy, Hàn Thanh nhịn cười nhíu mày: “Hử?” Mới vừa rồi không phải còn thừa nhận chúng ta đã kết hôn trước mặt mọi người sao? Dù sao cũng nói anh là chồng em rồi, còn không cho anh gọi em là bà chủ Hàn, đây là kiểu lí lẽ gì cơ chứ?”

Tiểu Nhan cực lực giải thích cho bản thân: “Đó là vì em đang giận người ta nên mới giả bộ như vậy, anh biết rõ mài”

Giọng hai người rất nhỏ, hơn nữa còn phải thì thầm cho người kia nghe, phải dựa vào rất gần cho nên cả giọng nói và hơi thở đều phả hết lên mặt đối phương. Với khoảng cách gần như vậy, đôi môi đỏ mọng căng mượt của người con gái cứ khép mở trước mặt anh. Ban đầu Hàn Thanh còn khá lạnh nhạt, nhưng qua một khoảng thời gian lâu hơn, anh đã bị dáng vẻ này của người thiếu nữ này làm cho mất bình tĩnh, anh ho nhẹ một cái: “Vậy anh với em bây giờ cùng nhau diễn tiếp không được sao? Huống chỉ em đã gọi anh là ông xã rồi, anh không được gọi ngược lại… thì không phải là chịu thiệt quá hay sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nhanh trợn to hai mắt không nói gì mà nhìn anh.

“Anh chịu thiệt chỗ nào cơ chứ? Anh là đàn ông, người chịu thiệt là em đó, anh hiểu không?”

Hàn Thanh cười khẽ: “Ai nói đàn ông không chịu thiệt vậy? Thấy người phụ nữ kia không? Vậy mà từng giây từng phút đều nhớ nhung ngài Hàn nhà em đấy. Sau này biết anh kết hôn rồi, còn ai dám nhớ về anh nữa đâu?”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Tiểu Nhan lập tức nhíu lại, biểu cảm có chút không vui, nhìn anh không lên tiếng.

Hàn Thanh chẳng qua là chỉ muốn đùa một chút mà thôi, anh muốn bàn bạc thật kỹ với cô về vấn đề liên quan đến vụ ông chủ Hàn bà chủ Hàn này. Ai mà ngờ bây giờ cô nhóc này lại tưởng là thật, cau mày nhăn mũi, biểu cảm nhìn cũng rất ư là không vui.

Trong lòng anh thầm than không ổn rồi, khi anh vừa định lên tiếng giải thích cho mấy lời mình vừa nói ban nấy thì Tiểu Nhan lại chăm chú nhìn anh, nghiêm túc mở miệng nói: “Có phải anh hối hận rồi không?”

“Hả?”

Hối hận?

Anh hối hận cái gì chứ? “Anh nói em là một cô gái trưởng thành, em còn rất vui nữa đó, vì em cho rằng anh đứng về phía em. Nhưng mà bây giờ anh lại nói vậy… thật ra là anh vẫn để bụng đúng không? Chị Lâm Thấm Nhi… vóc dáng được hơn em, lại còn xinh đẹp nữa, chị ấy đúng là kiểu phụ nữ mà cánh đàn ông các anh yêu thích. Vậy mà em… chẳng có gì hết..”

Chu Tiểu Nhan tự nhận ra được, hơn nữa cũng biết tự so sánh.

Bởi vì lúc cô mặc bộ quần áo đó thì giống như một cô nhóc vậy, nhưng mà lúc Lâm Thấm Nhi mặc trên người thì lại hoàn toàn khác.

Vóc dáng của Lâm Thấm Nhi rất đẹp, nên bộ đồ cô ta mặc trên người lại mang lại cảm giác cuốn hút của phụ nữ, thứ này trên người Tiểu Nhanh không có, nhưng trên người Lâm Thấm Nhi thì đều phô bày cả ra.

Đó là loại vóc dáng mà đàn ông rất ưa thích đấy.

Mà cô… Nói khó nghe một chút thì chính là một miếng đậu phụ sấy khô, chẳng có chút sức quyến rũ nào.

Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan có chút khóc không ra nước mắt. Có phải cơ thể cô quá gầy nên vóc dáng mới tệ đến thế không?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan trề môi, nhìn Hàn Thanh bằng ánh mắt ấm ức.

Hàn Thanh: “…

Anh không nhịn được mà đưa tay nắm cằm Tiểu Nhan, than thở đầy bất đắc dĩ.

“Thật muốn mở cái đầu của em ra để nhìn xem thử suốt ngày em suy nghĩ vẩn vơ cái gì”

Dứt lời, anh lại kề sát lại: “Anh thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao? Lúc cô ta tới, anh còn không thèm nhìn kĩ nữa kìa, vậy mà em lại cho rằng anh hối hận ư? Anh hối hận cái gì? Hả? Em nói rõ ra anh nghe thử xem”

Cằm Tiểu Nhan bị anh nắm, hai người dựa rất gần vào nhau nhưng bây giờ cô đang oan ức một bụng nên cơ bản cũng không nhận ra hai ngừi đã gần đến mức nào, vẫn chỉ muốn lên án anh mà thôi.

“Anh hối hận, hối hận vì đã đuổi cô ta xuống thuyền. Nếu cô ta vẫn còn ở đây, anh đã có thể phóng ra thứ sức hút nam tính kia, như lời anh mới vừa nói ban nãy vậy đó… Anh cảm thấy anh bị thua thiệt, anh hy vọng người khác có thể theo đuổi anh, hơn nữa còn là một người phụ nữ có dáng người đẹp như vậy, không giống em, không có gì hết, hay là anh đi tìm… Ưm… “

Cô còn chưa nói xong thì trước mắt đột nhiên tối sâm, môi đã bị người bên cạnh ngăn lại.

Ban đầu não cô nằm ở trạng thái trống rỗng, nhưng dần dần Tiểu Nhan cũng kịp nhận ra bọn họ đang ở bên ngoài, cô đưa tay đẩy Hàn Thanh ra theo bản năng.

Nhưng Hàn Thanh một tay nắm cằm cô, một tay giữ ót cô, mạnh đến nỗi cô cơ bản không có biện pháp tránh đi, chỉ có thể bị anh khống chế, buộc phải ngửa đầu lên đón nhận lấy nụ hôn của anh.

Hôm nay Hàn Thanh hôn không thể coi là dịu dàng được, ngược lại còn có chút mất khống chế.

Vì lời nói kia của cô nên anh cảm thấy mình cần làm gì đó để tuyên thệ một chút, bằng không trong lòng cô nhóc không thể yên tâm được, luôn không tự tin, cũng không tin anh.

Thật ra cảm giác đó Hàn Thanh vẫn có thể đại khái hiểu được.

Cô không phải là không tin anh, mà là không tin chính bản thân cô.

Cô luôn cảm thấy mình chỗ này không ưu tú, chỗ kia chưa hoàn thiện, lo lắng rằng anh sẽ yêu một người khác.

Nói quá nhiều lại khiến cô hiểu lầm thêm, chẳng còn cách nào khác ngoài hành động.

Cô muốn đẩy anh ra, Hàn Thanh lại không cho cô đẩy vì anh có cách ngăn lại. Mà những cặp vợ chồng son khác cũng có đề tài riêng để nói chuyện, sao lại rảnh rỗi để ý tới bọn họ đang làm gì bên này chứ.

Cho nên Hàn Thanh và Tiểu Nhan đứng bên này hôn nhau chẳng ai nhìn thấy hết.

À, chỉ là có một nhân viên đang làm việc bên cạnh nhìn thấy.

Nhưng là một nhân viên làm công, anh ta quay mặt đi với tư chất làm việc tuyệt vời, sau đó còn làm bộ chẳng thấy gì, hơn nữa còn ngụy trang thành người trong suốt luôn.

Chẳng qua trong lòng đang thầm đau khổ thôi.

Anh ta còn là một con chó độc thân đấy, vậy mà lại đi lựa cái công việc này.

Người ta toàn là vợ chồng mới cưới đi tuần trăng mật, luôn sẽ có một vài nụ hôn táo bạo. Bản thân họ thì không thấy gì, nhưng một nhân viên làm công như anh ta vậy mà lại bị ép ăn thức ăn cho chó, còn bị đút tới no căng cơ.

Vì vậy anh nhân viên đó nắm chặt tay, trong lòng thầm quyết định, sau khi quay về anh ta cũng phải cố gắng tìm một người bạn gái mới đượ!

c Kiên quyết không thể là chó độc thân bị người ta đút đồ ăn cho chó hoài như vậy nữa!

Mới đầu Tiểu Nhan còn muốn đẩy ra, sau đó dưới sự lôi kéo của Hàn Thanh, cái hôn của hai người dần dân mãnh liệt. Cô có chút hoảng loạn mà dựa vào Hàn Thanh, hoàn toàn chẳng biết đêm nay là đêm gì nữa. Chẳng biết đã qua bao lâu, Hàn Thanh cuối cùng cũng buông ra, vừa hạ thấp trán vừa thở hổn hển, đưa tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau sạch dấu vết bên môi.

Bình luận

Truyện đang đọc