*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng không biết đó là đang kiếm lợi riêng hay là gì khác.
Hơn nữa George không biết cảm xúc của La Lệ có thay đổi gì chưa, dù sao thì trong lòng anh ta cũng đã có chuyển biến rồi, vậy nên khi Hàn Mộc Tử hỏi, anh ta mới cảm thấy chột dạ.
Vậy nên đến bây giờ George vô cùng hối hận, nếu sớm biết một câu nói có thể gây ra sự thay đổi lớn trong lòng đến vậy thì anh ta đã không ăn nói linh tinh.
Hàn Mộc Tử nhìn George trước mặt, dường như anh ta bỗng chốc đã chìm đắm vào suy nghĩ của chính mình. Trông dáng vẻ này rất giống như đang nghĩ về chuyện của La Lệ, cô khua khua tay trước mặt anh ta: “Đang nghĩ gì thế?”
Nghe thấy giọng cô, lúc này George mới định thần trở lại. Thấy Hàn Mộc Tử đang nhìn mình, anh ta đỏ mặt rồi lùi về sau hai bước. “Có nghĩ gì đâu, chị dâu à, cô có biết chuyện của La Lệ không?” Nghe anh ta hỏi vậy, Hàn Mộc Tử bỗng ngây người. Thời gian cô và La Lệ quen biết nhaucũng không tính là dài, hơn nữa khi ở công ty, thời gian hai người gặp mặt riêng cũng vô cùng ít ỏi, vậy nên cô cũng không biết gì nhiều về cô ấy. Hơn nữa cô cũng không phải là một người hay buôn chuyện, một vài chuyện nhỏ nhặt mà cô biết cũng là do ban đầu La Lệ kể cô nghe. Biểu cảm trên mặt George bỗng trở nên nghiêm túc: “Sau khi chị dâu về nước, có một đảm người đã năm lần bảy lượt muốn bắt La Lệ, lần nào cô ấy cũng phải bỏ chạy thục mạng, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Lúc đầu khi tôi hỏi cô ấy cũng không nói, tôi cứ tưởng cô ấy đã đắc tội với ai, hoặc là đang nợ tiền ai đó. Sau này, sau một lần được tôi giúp đỡ, cô ấy mới nói cho tôi biết, thì ra cô ấy trốn ra nước ngoài vì không muốn kết hôn.”
Hàn Mộc Tử khẽ gật đầu: “Chuyện này thì cô ấy từng kể sơ qua với tôi, có điều tôi cũng không biết rõ lắm. “Người nhà La Lệ muốn gả cô ấy cho một người đàn ông lạ mặt để đổi lấy lợi ích. Cô ấy không đồng ý, vì vậy người nhà đã cắt tài chính của cô ấy, ngoài ra còn cấm không cho cô ấy ra khỏi cửa. Sau đó cô ấy đã tự mình tìm cơ hội rồi trốn ra ngoài.” “Sau đó có lẽ chính là lúc hai người gặp mặt.” Kết hôn với một người đàn ông lạ để đổi lấy lợi ích?
Khi nghe thấy câu nói này, Hàn Mộc Tử bỗng nhiên lại nghĩ đến bản thân mình. Khi đó. Nhà họ
Thẩm bắt cô phải gả tới nhà họ Dạ thay cho Thẩm
Nguyệt, chẳng phải cũng là vì lợi ích đó sao? Khi ấy cô vừa mới li hôn thì đã phải tái giá, cô còn nghĩ rằngtrên thế giới này tại sao lại có ba mẹ độc ác đến thế. Sau đó cô mới phát hiện bọn họ vốn cũng không phải là ba mẹ ruột của cô.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy ba mẹ quá thiên vị. Nếu như cô đã như thế này, vậy liệu La Lệ có phải cũng...
Những lời này Hàn Mộc Tử cũng chỉ có thể tự nói thầm trong lòng chứ không nói thẳng ra, cô lãnh đạm hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào?” “Hả?” Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, George ngày người đáp lại.
Hàn Mộc Tử nhìn anh ta rồi cười: “Chẳng phải anh thích cô ấy sao?”
George: "?"
Chết tiệt? Anh ta nói mình thích cô ấy khi nào chứ? George nhìn Hàn Mộc Tử, ánh mắt như nhìn thấy ma quỷ, anh ta ôm ngực nói: "Chị dâu à, chúng ta đừng có dọa nhau như vậy có được không? Tôi nói là thích La Lệ bao giờ chứ?” “Vậy sao? Anh không có cảm giác gì với cô ấy sao?" Hàn Mộc Tử cười như không cười nhìn anh ta. Thật ra vừa rồi cô có thể thấy rõ, khi George nhắc tới La Lệ, trong giọng điệu chứa đầy ý bảo vệ chở che, cô đoán rằng có lẽ vì ở cạnh nhau lâu mà hai người này đã nảy sinh tình cảm.
Nếu không thì tại sao George lại trông có vẻ chột dạ như vậy chứ? Bị Hàn Mộc Tử hỏi câu này, George lại càng chột dạ hơn, anh ta vốn định lớn tiếng phủ nhận rằng bản thân không hề có cảm giác gì với côbé đó. Thế nhưng khi lời đã ra đến miệng, anh ta lại nghĩ đến ngày mà anh ta nói lời đùa cợt đó, lại công thêm bầu không khí kỳ lạ khi hai người ở cạnh nhau.
Thế nên những lời này ra đến miệng rồi nhưng lại không có cơ hội nói ra, chúng đã không cánh mà bay mất rồi. "Không trả lời được sao?” Nụ cười trên môi Hàn Mộc Tử càng tươi hơn, cô không nói thêm gì với George nữa mà chậm rãi đi về phía trước.
Bởi vì cô đã nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang đi tới. Có lẽ là do nhìn thấy cô và George đi quá gần nhau, gương mặt anh tuấn của Dạ Mạc Thâm giờ đây xám xịt như đít nồi, đôi mắt đen như mực, ánh mắt u ám nhìn thẳng về phía George. George vốn dĩ vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên anh ta rùng mình một cái, sau đó cảm giác lưng như kim chích, thấp thỏm bất an.
George lặng lẽ quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Da Mạc Thâm.
Thì ra ánh mắt lúc nãy là của Uất Trì à? Anh ta lại đắc tội Uất Trì ở chỗ nào rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, George cảm thấy có lẽ không phải là vì anh ta và chị dâu nhỏ nói chuyện với nhau nên khiến Uất Trì ghen đó chứ? Ôi chết tiệt, cái người chúa hay ghen này, nếu không phải vì anh ta tính tình phóng khoảng thì chắc là đã cắt đứt quan hệ bạn bè với anh từ lâu rồi, hừ hừ. Đương nhiên, những lời này George cũng chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, trên mặt anh ta đã lộ ra nụ cườingốc nghếch như một bệnh nhân down, hào hứng chạy tới trước mặt Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử rất tự nhiên bước đến bên cạnh Dạ Mạc Thâm. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, mái tóc mềm mượt rủ xuống ngang vai, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt tự nhiên và đầy khí chất.
Cô đứng sát cạnh anh một cách tự nhiên, điểm này khiến Dạ Mạc Thầm rất thoải mái. “Để mẹ bế một lúc nào.” Hàn Mộc Tử tự nhiên vươn tay ra, định bế Giá Nhỏ, kết quả là Dạ Mạc Thâm lại giơ cánh tay còn lại của mình cho cô. “Hả?” Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh như nước vì không hiểu gì mà cứ thế nhìn anh. Dạ Mạc Thâm không cử động, anh nhìn cô, vừa bất lực lại vừa thấy buồn cười: “Ôm anh là được rồi, ôm Giá Nhỏ làm gì chứ?”
Hàn Mộc Tử: “..
Chỉ là vì cô cảm thấy từ đầu đến giờ Dạ Mạc Thâm luôn bế Giá Nhỏ, cô sợ anh mỏi tay, vậy nên mới muốn giúp anh mà thôi. Ai biết được anh sẽ không vui, lại còn giơ tay ra nữa?
Nghĩ một hồi, Hàn Mộc Tử vẫn vươn tay ôm lấy cánh tay Dạ Mạc Thâm.
George đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này, anh ta không nhịn được mà hét toáng lên. “Không ổn không ổn rồi, hai người cố tình giở trò ân ái trước mặt tôi, có một cô con gái đáng yêu thế này cũng thôi đi, lại còn cho tôi ăn cơm chó ngậpmặt.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm uể oải liếc nhìn anh ta “Nếu như ghen tị thì cậu cũng có thể tìm một cô
Hàn Mộc Tử ôm cánh tay Dạ Mạc Thâm, cô cười nói: “Phải đấy, anh cũng có thể đi kiếm một cô gái mà, đến lúc đó hai người ân ái lại cho chúng tôi xem chẳng phải là được rồi sao?"
George tỏ vẻ như mình đang rất tổn thương. Có rất đông người tới tham dự tiệc đầy tháng của Giá Nhỏ, Hàn Mộc Tử vốn định làm đơn giản một chút, chỉ mời những người thân quen là được. Thế nhưng cụ ông nhà Uất Trì không đồng ý, nói cái gì mà Giá Nhỏ là cục cưng, nhất định phải gửi thiệp mời, mời càng nhiều người càng tốt, hơn nữa còn phải mời một vài người bạn già của ông cụ.
Ông cụ nói rằng trước kia những ông bạn già đó đã chế cười ông không có người nổi dõi, chế nhạo ông là một ông già cô độc, ngay cả một đứa cháu cũng không có
Về phần ông cụ Uất Trì, khi ấy, một người cô đơn như ông đã ghi nhớ những lời này rất lâu, hơn nữa là do ai nói ông cụ cũng nhớ tới tận bây giờ. Vậy nên thiệp mời đều ưu tiên cho những ông già đã chê cười ông năm đó.
Không sai, những ông lão trong các dòng tộc lớn thường ngày thì chê cười người khác, hiện giờ nhận được thiệp mời cũng không dám không nề mặt ông cụ Uất Trì, ai nấy cũng chỉ đành đỏ mặt tới chúc mừng.
Còn về cụ ông Uất Trì, ông không ngừng khoe