*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nghe nói những lời này, Dạ Mạc Thâm nhịn không được nhìn cô nhíu mày.
Một lúc sau, đôi môi mỏng của anh cong lên một đường cong đẹp đẽ, trầm giọng nói: "Em thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều."
Hàn Mộc Tử không khỏi trợn mắt nhìn lên, cô vẫn luôn thông minh mà. Cắn xong rãnh độ, Hàn Mộc Tử mím môi, tức giận liếc anh một cái: "Vậy thì sao? Bác sĩ Tổng mắt nhìn không tệ, hơn nữa bà ấy cũng không tùy tiện giới thiệu với anh. Có thể mẹ của đối phương cùng bác sĩ Tống là bạn, nếu đúng như vậy anh còn muốn đưa cô ta ra tòa không?"
“Đưa.” Dạ Mạc Thâm trả lời không một chút do dự.
Hàn Mộc Tử khẽ hé đôi môi hồng, trong lòng đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cô không ngờ anh lại quyết đoán như vậy.
"Nhưng..." Dạ Mạc Thâm đột nhiên híp mắt nhìn cô, ẩn ý nói: "Mộc Tử, chúng ta còn chưa ly hôn, em không cần mở miệng một tiếng bác sĩ Tống xa lạ như vậy. Bà ấy là dì của anh, cũng là dì của em."
“Ai cùng dì với anh?” Hàn Mộc Tử đứng dậy đi ra xa anh hơn một chút, hai tay khoanh trước ngực liếc nhìn anh: “Chuyện này cũng không phải một mình anh định đoạt. Anh đã nói với dì chưa?"
"Không có." Dạ Mạc Thâm lắc đầu.
Hàn Mộc Tử nhịn không được trợn to hai mắt nhìn: "Không có? Vậy thì đến lúc đó dì biết thì làm sao bây giờ?"
“Như thế nào?” Dạ Mạc Thâm hơi nhướng mày: “Không phải nói là không cùng dì sao? Vậy em quan tâm dì anh làm cái gì? Dì ấy có biết hay không, cùng em có quan hệ gì?”
Hàn Mộc Tử: "..."
Dạ Mạc Thâm nở nụ cười, bên cạnh nụ cười đó là một sự cưng chiều sâu sắc, như giống như anh sẽ không bận tâm những gì cô nói.
"Anh đang suy nghĩ cái gì?" Hàn Mộc Tử cắn môi dưới: "Anh cho rằng tôi quan tâm anh sao? Vậy anh nghĩ nhiều rồi, chuyện này là lỗi của tôi, tôi chỉ không muốn liên lụy anh thôi."
Khi cô giải thích, Dạ Mạc Thâm một mực nhìn cô.
"..."
Hàn Mộc Tử đột ngột dừng lại, không nói thêm gì nữa, nhìn vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm, hẳn là sẽ không tin tưởng cô.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nói: "Dù sao, lần này tôi suýt chút nữa trở thành người bị hại, tôi vẫn đề nghị anh nói cho dì của anh biết một chút về chuyện này. Đây là tôi đề nghị, đương nhiên có nghe hay không tùy anh”
“Bà xã đại nhân đã ra lệnh, anh làm sao không nghe?” Môi Dạ Mạc Thâm vẫn nở một nụ cười nhạt, trông cực kì vô sỉ.
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại cố nén lửa giận trong người, sau đó nhìn Dạ Mạc Thâm nở nụ cười nhưng trong nội tâm không vui, sau đó xoay người không để ý tới Dạ Mạc Thâm nữa.
Mặc dù Dạ Mạc Thâm nói rằng anh đồng ý với Hàn Mộc Tử, anh sẽ nói với Tống An.
Tuy nhiên, trong nội tâm anh lại từ chối, dù sao thì... Anh cũng đã là người lớn rồi, có khả năng tự xử lý những chuyện này, hơn nữa buổi gặp mặt đối tượng kia vốn dĩ là do Tổng An áp đặt cho anh, anh cũng không muốn.
Giờ đây, người phụ nữ này không chỉ quấy rầy bản thân anh, mà thậm chí còn suýt làm tổn thương người phụ nữ anh yêu nhất.
Chỉ một việc cô ta làm là đủ để anh đối phó với cô ta rồi.
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm cười lạnh.
Chỉ là... Anh không đem chuyện này nói cho Tổng An biết, anh muốn tự mình giải quyết.
Anh muốn bảo vệ người phụ nữ của mình.
Chỉ là... Dạ Mạc Thâm không nói cho Tổng An biết, nhưng không có nghĩa là Tống An không biết.
Sau khi Tống An trở về thành phố Sài Gòn, bà ấy vẫn không ngừng suy nghĩ, cô gái Lâm Thanh Thanh dường như rất nhiệt tình với Dạ Mạc Thâm, nhiệt tình nóng bỏng như vậy còn không làm tan được núi băng kia sao?
Tuy nhiên, bà chưa bao giờ nghĩ rằng núi băng kia là một ngọn núi khổng lồ, mà ngọn lửa chỉ là một đám lửa nhỏ, một đám lửa nhỏ sao có thể làm tan cả một ngọn núi băng khổng lồ.
"Ting ting..."
Tống An vẫn đang gọt hoa quả trong bếp, điện thoại di động trong phòng khách vang lên, sau khi gọt xong lớp vỏ cuối cùng, Tống An vội vàng chạy ra ngoài nhấc máy.
Nhìn thấy tên người gọi phía trên, Tống An không khỏi cong môi.
Mẹ của Lâm Thanh Thanh gọi cho bà ấy vào lúc này, có phải là chuyện tốt sắp thành?
Tuy nhiên, Tống An không lạc quan như vậy, theo mọi khi bà ta gọi cho bà ấy đa số đều là nhờ giúp đỡ, dù sao bà ấy vẫn rất hiểu cháu trai của mình.
Cho dù lửa cháy bùng bùng, Dạ Mạc Thâm cũng không dễ theo đuổi như vậy.
Hơn nữa, trong lòng anh còn có một người, núi băng này lại càng khó tan. Nghĩ đến đây, Tống An cắn một miếng táo rồi nghe điện thoại.
"Alo?"
“Tống An à!” Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng kêu khóc thấu tim, khiến Tổng An sợ hết hồn.
“Cái này, cái này làm sao vậy?” Tống An nuốt miếng táo còn lại sau đó hỏi.
"Hu hu, bà phải cứu con gái của tôi, Tống An. Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy. Cho dù cháu trai của bà không thích con gái tôi, nó cũng không thể làm tuyệt tình như vậy, đúng không?"
Tống An: "..."
"Tôi biết, nhà họ Lâm của chúng tôi kết thân với nhà họ Dạ của bà là chúng tôi trèo cao, thế nhưng... không phải nam nữ đều bình đẳng, chỉ cần độc thân là được rồi sao? Yêu đương như thế nào cũng không cần phải làm lớn chuyện như vậy chứ? Hơn nữa những cô gái nhỏ mất bình tĩnh là điều bình thường? Tại sao phải đuổi cùng giết tận như vậy?"
Mẹ Lâm ở bên kia khóc lóc thảm thiết nhưng Tống An không hiểu một lời, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mẹ Lâm không nói rõ ràng, bắt máy liền khóc lóc kể lể.
"Cái kia, đã xảy ra chuyện gì bà có thể nói cho tôi biết rõ không?"
"Tống An, bà cũng biết Thanh Thanh nhà chúng tôi, bà biết tính cách của con bé đúng không? Tôi nhớ lúc trước bà cũng khá hài lòng với con bé đúng không?"
Tống An: “Vậy nên, rốt cuốc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thanh Thanh nhà chúng tôi nhìn thấy bà, mở miệng một tiếng đều là dì Tống rất thân mật. Sau buổi xem mắt ngày hôm đó, mặc dù con bé không nói