Bàn tay của cô gái nhỏ đặt dưới tay anh ta lạnh buốt, còn Tiểu Nhan cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy lòng bàn tay anh ta lại ấm đến vậy.
Không phải là sự ấm áp bình thường nữa rồi, mà nó nóng như lửa vậy.
Nhìn vầng trán thấm đâm mồ hôi của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy hình như anh ta đang bị sốt rồi, nghĩ lại sự khác thường lúc anh ta ở dưới lầu, Tiểu Nhan đau lòng khôn xiết.
“Anh cảm thấy không thoải mái, tại sao không sớm nói với em chứ? Vẫn còn cố chấp ở đó, anh là đồ ngốc hay sao? Nếu như anh nói mình cảm, thấy không khỏe thì chúng ta đã quay về sớm rồi: Tiểu Nhan vừa kéo Hàn Thanh đi vừa tự trách mà nói.
Hàn Thanh vốn dĩ muốn đi hóng gió, nhưng không ngờ giữa đường lại bị cô gái nhỏ ấy phát hiện, còn nghĩ rằng anh ta bị bệnh, muốn kéo anh ta trở về nghỉ ngơi nữa chứ.
Anh ta có chút bất lực, lại không biết phải giải thích như thế nào với cô, chỉ có thể cười một cách khổ sở mà nói: “Anh là đàn ông, anh có thể tự giải quyết được mà, không phải em mệt rồi sao? Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh xuống dưới lầu.”
Nghe được những lời này, bước chân của Tiểu Nham khựng lại, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hai phút sau, cô lắc đầu nói: “Không được, anh đi về phòng trước đi, em sẽ thay anh xuống lâu xem saol”
Hai người họ đã cách phòng khách sạn không xa nữa, Tiểu Nhan một mực kéo anh ta đến trước cửa phòng, sau đó đòi anh ta đưa thẻ phòng.
“Anh mau mở cửa đi, vào trong nghỉ ngơi, em xuống lầu hỏi giúp anh nhé”
Hàn Thanh: “…”
Cô gái ngốc này.
“Nhanh lên đi!” Dưới sự thúc giục của Tiểu Nhan, Hàn Thanh chỉ có thể quẹt thẻ mở cửa phòng, Tiểu Nhan đẩy anh ta vào bên trong phòng, còn mình thì đứng ở bên ngoài cửa: “Anh cứ ở trong phòng đợi em, uống một chút nước ấm trước đi, em xuống dưới lầu xem có thuốc hay không, anh không được chạy đâu đấy, đợi em về!”
Cô ấy nói xong, cũng không đợi Hàn Thanh trả lời mà lập tức quay người chạy đi mất.
Hàn Thanh vẫn đứng nguyên bất động ở đó, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ phòng trong tay anh ta, sau đó lại nhìn theo bóng hình của cô gái nhỏ đang chạy đi kia, thở dài một tiếng, anh ta vẫn nên chấp nhận số phận thôi, đóng cửa lại cắm thẻ phòng vào để bật điện.
Tình hình như vậy, anh ta phải giải thích với cô gái nhỏ ấy như thế nào đây? Làm sao mới khiến cô không nghĩ rằng anh ta bị sốt? Nói rồi, cô liệu có cảm thấy sợ hãi anh ta hay, cảm thấy anh ta bây giờ rất đáng sợ hay không?
Cho dù như thế nào, Hàn Thanh đều cảm thấy bản thân trước tiên nên tắm nước lạnh thì mới đỡ hơn được.
Sau đó, anh ta không đi đun nước mà trực tiếp bước vào phòng tắm và xả nước lạnh vào người.
Nước lạnh gột rửa cơ thể anh ta, bước đầu có thể làm giảm đi độ nóng nhất định trên cơ thể anh ta, nhưng không thể trị tận gốc bệnh của anh ta, rất nhanh thôi nhiệt độ trên cơ thể anh ta sẽ lại khôi phục lại nhiệt độ ban đầu.
Nếu như muốn làm giảm nhiệt độ thì chỉ có cách là cả đêm phải ngâm trong nước lạnh. Với Hàn Thanh thì không có vấn đề gì cả, dù sao thì sức khỏe của anh ta luôn rất tốt, cho dù có phải ngâm cả một đêm trong nước lạnh thì cũng không sao cả, nhưng anh ta và Tiểu Nhan lại ở cùng một phòng với nhau, nếu như cô biết anh ta đã ngâm cả đêm trong nước lạnh, cô gái nhỏ của anh ta nhất định sẽ đau lòng đến chết mất.
Một phút mỗi giây trôi qua, Hàn Thanh chỉ cảm thấy nó rất lâu, cô gái nhỏ của anh ta vẫn chưa quay trở lại, anh ta không yên tâm lắm nên tắt nước, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
Quả nhiên bên ngoài phòng tắm vẫn tĩnh lặng như tờ, một bóng người cũng không có.
Tinh!
Tiếng chuông cửa vang lên, ánh mắt Hàn Thanh dao động, vừa phải suy nghĩ lựa lời để giải thích khi anh ta gặp cô gái nhỏ ấy, vừa chậm rãi từng bước tiến về phía trước.
Xoetl Cửa vừa mở ra, một bóng hình uyển chuyển dịu dàng trực tiếp lao thẳng vào trong lòng Hàn Thanh, ôm chầm lấy anh ta, ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của anh ta, cả người cô ta giống như con rắn nước mà dính chặt lấy người Hàn Thanh.
Hàn Thanh sững sờ mất một giây, sau khi ngửi thấy một một mùi hương không quen thuộc, anh ta lập tức đẩy cô ta ra, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa tới.
Đó là Lâm Thấm Nhi.
Cô ta mặc một chiếc váy lụa có đai dài màu đen, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo bông lờ mờ không rõ, mái tóc dài xõa xuống, nhìn Hàn Thanh với dáng vẻ rối bời.
“Anh Hàn, để em giúp anh nhé.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt đen láy của Hàn Thanh như đậm lên vài phần, đôi môi anh ta mím lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Am “Là cô.
Lâm Thấm Nhi cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Là em đây, em chỉ nói với nhân viên phục vụ là em muốn mời anh uống một ly rượu, anh ta lập tức ngoan ngoãn nghe lời làm việc giúp em, nhưng không ngờ anh Hàn đây lại không hề có chút phòng bị nào, hoặc anh Hàn không phải là không có phòng bị mà là… cố ý chăng? Cái con nhỏ Tiểu Nhan đó quá nhỏ con rồi, nhất định là không thể tốt được bằng em đâu, nếu như anh đồng ý, em có thể..”
“Cút!”
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Hàn Thanh đã tức giận hét lên. Trong nháy mắt một luồng khí u ám xẹt qua, sắc mặt Lâm Thấm Nhi có chút thay đổi, nhưng cô ta vẫn cố tình tiến tới và nói: “Sao anh lại phải đuổi em đi như vậy chứ, con ranh Tiểu Nhan đó đã đi mất rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn một mình anh, cho dù em có vào thì cô ta cũng không biết được đâu. Hơn nữa dược tính của thuốc em biết mà, em đã bỏ rất nhiều, vì vậy tối nay, cho dù ý trí của anh có mạnh mẽ hơn nữa thì anh cũng không thể thoát được đâu”
Hàn Thanh cười nhạt, một biểu cảm chưa được nhìn thấy trước đây bây giờ lại hiện lên trên khuôn mặt của anh ta, tận sâu trong đáy mắt của anh ta ẩn chứa một vẻ gì đó nham hiểm, anh ta nói: “Trước khi làm những chuyện này, cô có từng nghĩ tới kết quả là gì chưa?”
Trên người anh ta phát ra một luông khí thật đáng sợ, khiến cho Lâm Thấm Nhi cảm thấy kinh hãi, cô ta co người một chút lại theo bản năng, nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại, liều lĩnh nhào vào anh ta: “Anh Hàn, em không cầu xin gì cả, chỉ anh một đêm nay thôi. Qua đêm nay, em nhất định sẽ rời đi, em cũng sẽ không nói chuyện này cho Tiểu Nhan biết đâu, sau này anh với Tiểu Nhan vấn là một cặp như trước, nhưng nếu như anh cần đến em, em sẽ xuất hiện, có được không?”
Hàn Thanh không có bất kỳ động thái gì, vẫn lạnh lùng như trước mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lâm Thấm Nhi không biết được anh ta nghĩ như thế nào, anh ta cũng không vội đuổi cô ta đi nữa, nhưng cũng không đáp lại, đây là có ý gì vậy?
Cũng có thể là anh ta đã động lòng rồi?
Đúng lúc mà Lâm Thấm Nhi cho rằng Hàn Thanh đã bị cô ta làm cho cảm động, thì giọng của Hàn Thanh cất lên, một giọng nói không mang theo bất kỳ sự ấm áp nào.
“Cô có biết cả đời Hàn Thanh tôi ghét nhất là cái gì không?”
Lâm Thấm Nhi vẫn đứng nguyên tại vị trí.
“Đó chính là loại phụ nữ vô đạo đức như cô đấy” Điệu cười của Hàn Thanh ẩn chứa sự mỉa mai khinh miệt, mắt nhìn Lâm Thấm Nhi không khác gì như nhìn một người chết vậy.
Câu nói cuối cùng của anh ta đã thành công khiến cho sắc mặt của Lâm Thấm Nhi tái nhợt đi.
Không ngờ lời mà Tiểu Nhan nói là thật, Hàn Thanh thực sự ghét loại người như cô ta, vậy mà cô ta còn dám chạy đến trước mặt Hàn Thanh, nói rằng cô ta có thể đến bên cạnh anh ta khi mà anh cần, làm như vậy không phải là càng khiến anh ta ghét cô ta hơn hay sao? Thật ghê tởm, cô ta rõ ràng đã hạ thấp bản thân mình, nhưng người đàn ông này lại không hề có chút động lòng, cô ta tức giận đến mức nghiến chặt răng lại: “Tại sao chứ? Rõ ràng anh và Tiểu Nhan không phải là vợ chồng, cô ta không thể giúp được anh, lẽ nào không thể để em giúp anh được hay sao?”
“Cô mà cũng xứng hay sao?”
Lâm Thấm Nhi: “..”.
Cô ta dường như muốn nghiến nát răng của mình rồi: “Vậy còn Tiểu Nhan? Cô ta xứng đáng sao? Nếu như cô ta thực sự xứng với anh, thì tại sao anh lại còn để cô ta đi, tại sao không nói chân tướng sự việc cho cô ta nghe, không phải là…”
Lâm Thấm Nhi vẫn chưa nói hết câu đã bị Hàn Thanh ngắt lời.
“Ha… Vốn dĩ đối với loại người như cô thì tôi cũng coi thường, không thèm giải thích làm gì, nhưng nếu như cô đã muốn biết như vậy thì tôi nói cho cô nghe cũng chẳng sao cả. Đối với cô ấy, tôi hiểu cô ấy rất rõ, không nói cho cô ấy biết là bởi vì không muốn khiến cô ấy phải chịu một chút tủi hờn nào cả, chứ không giống như loại suy nghĩ bẩn thỉu ở trong đầu cô, nghe rõ chưa?”
Hiểu rõ như lòng bàn tay sao? Không muốn cho cô phải chịu một chút tủi nhục nào sao? Nghĩ lại một chút về dáng vẻ ân cần, chu đáo thường ngày mà Hàn Thanh vẫn dành cho Tiểu Nhan, so với dáng vẻ kiềm chế sự tức giận của hiện tại, thì đúng là anh ta không nỡ khiến cho Tiểu Nhan phải chịu một chút tủi nhục nào, chứ không phải là không có bất kỳ cảm xúc nào với cô!