**********
Hàn Mộc Tử không thể chịu nổi khi cứ nhìn thấy anh cứ chịu đựng khổ cực như vậy được, trực tiếp thẳng thừng gật đầu. Động tác dựa người qua của Mộ Thâm cứ như vậy ngừng lại, có lẽ là anh không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp thừa nhận, trong đôi mắt màu mực lóe lên một tia nhìn bất lực, mở miệng cất lên giọng nói khàn khàn: "Không có lương tâm, em cũng không thử nghĩ xem anh là vì cái gì mới làm như thế này sao?". Nghe vậy Hàn Mộc Tử khẽ cắn môi dưới: "Em đương nhiên là biết anh vì điều gì, nhưng mà... anh cũng nên giữ gìn sức khỏe, hay là... anh tạm thời đừng quay trở lại?"
Dạ Mạc Thâm: "..."
Sau một lúc trầm lặng, Mộ Thâm bỗng nhiên cúi thấp đầu, trừng phạt Hàn Mộc Tử bằng cách cần lên môi cô. "Anh đã chịu đựng hơn mười tiếng đồng hồ để gặp em, vậy mà anh chỉ vừa mới quay trở về thì em đã vội đuổi anh đi ư? Từ giờ cho đến lúc tổ chức hôn lễ chẳng còn bao lâu nữa, ngoan ngoãn chờ thêm một chút nữa, đừng có làm loạn nữa."
Hàn Mộc Tử: "Em không có làm loạn, em chính là đang nói thật lòng đấy. Mấy ngày nay anh không có soi gương hay sao? Cũng không nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của mình, em lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, đến ngày tổ chức hôn lễ anh sẽ dọa người ta chạy mất đấy." "Em sẽ vậy ư?" "Sao chứ?" "Em sẽ bị dọa chạy mất sao?"
Hàn Mộc Tử mim đôi môi mỏ mọng của mình, giọng nói yếu đi đôi phần. "Chắc chắn sẽ không rồi..." "Vậy thì không phải là được rồi hay sao?", Dạ Mạc Thâm ôm lấy sau đầu cô, trìu mến hôn lên trán cô, hơi thở hòa vào nhau: "Chỉ cần em không bị dọa chạy mất thì cho dù hôn lễ chỉ có hai chúng ta thì cũng vẫn tổ chức đúng như đã định."
Những lời nói ngọt ngào này như đường như mật trong lòng của Hàn Mộc Tử, cô cụp mắt xuống cảm thấy sự ấm áp trong lòng mình không thể nói thành lời.
Nhưng lúc này, mí mắt của cô đột nhiên giật lên dữ dội. Hàn Mộc Tử bị làm cho giật nảy mình, bỗng chốc ngẩng đầu lên. Mí mắt vẫn giật lên dữ dội không ngừng, điều bất thình lình này khiến cho Hàn Mộc Tử đột nhiên lo sợ, do đó cô không tự chủ mà nghĩ đến cuộc điện thoại của Hàn Tuyết U đã gọi cho cô trong văn phòng trước đó. Lúc đó sau khi cô tỉnh lại, mí mắt cô cũng giật dữ dội không ngừng như thế này, vốn dĩ chuyện này không có việc gì, nhưng khi mí mắt giật rất dễ khiến cho tâm trạng bất an. Một khi tâm trạng bất an thì rất dễ xảy ra những dự cảm không lành.
Sắc mặt của Hàn Mộc Tử đột nhiên thay đổi trở nên tái nhợt, cô vô thức nằm chặt lấy áo của Dạ Mạc Thâm nói: "Chuyến bay tiếp theo của anh là khi nào?" "Tối ngày mai, sao vậy?"
Dạ Mạc Thâm nhận thấy sắc mặt và ảnh mặt của cô có vẻ gì đó không đúng cho lắm liền chau mày hỏi cô: "Em cảm thấy không khỏe sao?" Hàn Mộc Tử lắc đầu nói: "Không có, chỉ là em cảm thấy trong phòng có chút oi bức khó chịu thôi."
Hôn lễ sắp diễn ra rồi, nếu như ngay vào lúc này cô nói cho Dạ Mạc Thâm biết chuyện này, liệu sẽ có ảnh hưởng đến anh ấy không? Bên phía Hàn Tuyết U... cô ta sẽ làm chuyện gì xấu không?
Hàn Mộc Tử mím môi, lại ngẩng đầu lên nói: "Anh mua thêm một vé máy bay đi, ngày mai em sẽ đi cùng anh."
Dạ Mạc Thâm càng chau mày sâu hơn: "Được được rồi, sao em lại muốn đi cùng anh? Em có biết chuyến bay đường dài mệt đến thế nào không? Sắp đến ngày tổ chức hôn lễ rồi, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?" "Không được!", Hàn Mộc Tử thẳng thừng cự tuyệt anh mà không chút nghĩ ngợi, thậm chí còn có chứt tức giận: "Em muốn đi cùng anh, anh rốt cuộc có mua về cho em hay không thì bảo?"
Dạ Mạc Thâm không trả lời. Hàn Mặc Tử nhìn anh chăm chắm một hồi lâu rồi đột nhiên đẩy người mình ra bước xuống giường đi lấy điện thoại. "Anh không mua cho em, vậy thì em sẽ tự mua!"
Dạ Mạc Thâm vội vàng nhảy xuống giường nằm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô nói: "Em sao vậy? Vừa nãy không phải là vẫn còn rất ổn sao, đột nhiên lại trở nên không vừa ý như thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Rõ ràng là đang ở ngay trước mặt, nhưng tâm trạng của cô lại đột nhiên thay đổi nhiều đến như vậy, Dạ Mạc Thâm lại không chắc là chuyện gì đã xảy ra. Hàn Mộc Tử không muốn đôi co với anh, liền muốn đăng nhập vào ứng dụng để mua vé, nhưng sức lực của Dạ Mạc Thâm vẫn khá mạnh, cô căn bản không tài nào có sức lực để chống lại liền cứ như vậy ngọ ngoạy một hồi.
Hàn Mộc Tử có chút tức giận nói: "Anh không mua vé cho em thì để em tự mình bỏ tiền ra mua cũng không được sao? Cùng lắm là nếu anh mua vé hạng thương gia thì em mua vé hạng phổ thông là được chứ gì."
Dạ Mạc Thâm: "..."
Dạ Mạc Thâm bất lực nhìn Hàn Mộc Tử đang trong trạng thái kích động, thở dài một cái rồi kéo tay cô nói: "Anh nào đầu không muốn mua về cho em, chỉ là ngồi máy bay lâu sẽ khiến em cảm thấy mệt, em cũng đã biết rồi mà, hơn nữa lúc nãy vẫn còn ổn, sao đột nhiên em lại nói muốn cùng anh đi ra nước ngoài cơ chứ, có phải là có nguyên nhân gì đó đúng không?"
Nguyên nhân? Nếu Dạ Mạc Thâm đã muốn biết lí do thi cô chỉ có cách là thuận miệng tìm ra một cái cớ cho anh. "Em không muốn phải xa anh quá lâu nữa, lí do này lẽ nào vẫn chưa đủ hay sao?" Nói xong, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, nét mặt xinh đẹp nhìn chăm chăm khuôn mặt tuấn tú của Dạ Mạc Thâm.
Bộ dạng thẳng thắn như vậy ngược lại đã khiến cho Dạ Mạc Thâm hít một hơi thật sâu, những lời nói vừa nãy của cô có thể là trong lúc cô vô cùng tức giận nên mới buộc miệng nói ra, nhưng lại thật sự đã chạm đến tận đáy lòng của anh.
Anh nhìn chăm chú người ở trước mặt một hồi lâu, bỗng nhiên không nên được bản thân giơ tay ra kéo cô vào lòng mình. "Anh cũng không muốn lại phải xa em, có điều... chỉ cần tổ chức xong hôn lễ, chúng ta sẽ không cần phải xa cách nhiều ngày giống như bây giờ nữa, chủ yếu là vì việc lo liệu cho hôn lễ, đợi đến khi hôn lễ được tổ chức xong, đến lúc đó cho dù em không muốn ngày ngày phải ở cạnh anh thì anh cũng sẽ dính chặt vào em cho xem." "Nhưng mà...", Hàn Mộc Tử vẫn cảm thấy bất an ở trong lòng, cũng không biết là gần đây có như thế nào, cô cần mỗi dưới đáp: "Hay là... anh đừng tự mình lo liệu nữa, những việc đó cứ để cho người khác làm đi." "Ngốc này, đây là hôn lễ của anh để bù đắp cho em, bat cứ thứ gì cũng phải do chính anh lo liệu, để cho người khác nhúng tay vào anh không an tâm."
Dạ Mạc Thâm cũng đã nói đến nước này rồi, Hàn Mộc Tử cũng không biết nói gì hơn nữa, chỉ có thể yêu cầu anh: "Vậy... anh cho em đi cùng. "Được rồi, em đừng làm loạn nữa, nhiều nhất thì cũng chỉ là mấy ngày, em cứ ở lại đây, em cũng phải cần chuẩn bị, khoảng chừng ba ngày nữa anh thu xếp mọi chuyện xong sẽ chuẩn bị đi ra nước ngoài rồi, áo cưới đều đã đặt xong xuôi rồi."
Áo cưới... Lần này bọn họ tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, vì lần này thời gian mà hai người bọn họ tổ chức hôn lễ hơi đột ngột, nên việc đặt may áo cưới chỉ kịp hoàn thành trước ngày cưới hai ngày nên cô đến bây giờ vẫn chưa thử qua áo cưới. Nhưng khi đó nhà thiết kế đã thiết kế riêng cho cô nên đến lúc đó cô cũng không cần lo lắng kích cỡ có sự chênh lệch quá nhiều. "Không còn sớm nữa, trước đây em chẳng phải hay đi ngủ vào giờ này hay sao? Ngoan, mau ngủ đi."
Nói xong, Dạ Mạc Thâm ôm Hàn Mộc Tử, sau đó ôm cô đặt lên trên chiếc giường lớn, vòng tay ôm eo cô đi ngủ. Mặc cho người ở phía sau ôm lấy cô một cách ấm áp, hai tay vẫn luôn ôm chặt lấy cô, nhiệt độ cơ thể liên tục chuyền qua lớp áo mỏng, nhưng Hàn Mộc Tử vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Những lời nói của Hàn Tuyết U khi ấy vẫn giống như một câu thần chú ma lực, lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. "Cô nghĩ rằng anh ấy thật lòng muốn lấy cô sao? Không hề! Không phải! Anh ấy chẳng qua chỉ cảm thấy năm năm trước đã mắc nợ cô, muốn bù đắp cho cô mà thôi, anh ấy căn bản không hề yêu cô.... “Nếu như hai người thật sự đủ yêu nhau thì năm năm trước hai người căn bản sẽ không rời xa nhau như vậy rồi." "Tôi sẽ nguyền rủa các người, nguyền rủa các người mãi mãi không thể ở cạnh nhau, mãi mãi không thể "