CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Tiểu Nhan cũng không tức giận, lúc này người môi giới quay lại, vừa lúc nghe được câu nói của anh Lâm.

"Rất tiếc là cô không đáp ứng được yêu cầu của tôi."

Anh ta a lên một tiếng, trên gương mặt lộ ra vẻ

thất vọng.

Có vẻ như lần làm ăn này này thực sự không thể thành rồi. Tiểu Nhan không tức giận, cười nhẹ nói: "Anh Lâm, từ khi anh đưa ra lời đề nghị này thì tôi đã biết mình sẽ không thành công. Nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng tuy cô Lâm đã qua đời nhưng cô ấy vẫn sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim anh. Với lại... Cô ấy cụp mắt xuống, như thể đang nghĩ đến ai đó.

"Có thể ở bên anh Lâm, cô Lâm cũng cảm

thấy hạnh phúc."

Đâu giống như cô, chưa từng có được thứ gì chứ đừng nói là mất đi.

Anh Lâm nhìn cô, miệng hết mở rồi lại đóng nhưng không nói lời nào.

"Được rồi, hôm nay có thể nhìn thấy công thức của cô Lâm, tôi rất vui và vinh dự, nhưng ba tôi vẫn đang trong bệnh viện đợi chúng tôi tới chăm sóc, vì vậy tôi phải đi trước."

Nói xong, Chu Tiểu Nhan đứng dậy nắm lấy tay La Tuệ Mỹ, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt anh Lâm."

La Tuệ Mỹ đang rất thất vọng được Tiểu Nhan kéo đi, nhưng phía sau đột nhiên vang đến giọng nói của anh Lâm.

"Xin chờ một chút."

Chu Tiểu Nhan dừng bước, quay người lại. "Anh Lâm còn chuyện gì không?"

"Ba trăm năm mươi triệu một năm, cô thấy sao?"

Chu Tiểu Nhan: "Hả?"

Dường như cô không nghe thấy những gì anh Lâm đang nói nhưng đôi mắt của La Tuệ Mỹ mở to, như thể bà ấy không thể tin được những gì mình đang nghe.

"Tuy rằng cô không đáp ứng điều kiện để miễn phí thuê nhà, nhưng ít nhất cũng có thể giảm xuống 350 mươi triệu một năm. Không biết cô Chu có hài lòng với mức giá này không?"

Chu Tiểu Nhan nín thở: "Anh Lâm, anh đang... "Cô là đầu bếp đầu tiên có thể nhìn thấu tâm tư của tôi. Những người đã đến thương lượng với tôi trước đây... Tất cả đều chỉ muốn thể hiện tài năng nấu nướng của mình trước mặt tôi, hoặc họ không từ bỏ việc nấu ra món ăn có mùi vị giống hệt vợ tôi làm."

Nhưng chỉ có anh ta mới biết.

Vợ anh ta đã chết, trên đời này sẽ không bao giờ có một người nào khác có thể làm được món ăn có hương vị như cô ấy làm

Dù họ có cổ bắt chước thế nào đi nữa, hương vị mà vợ anh ta làm ra luôn là duy nhất.

Mà Tiểu Nhan đã trực tiếp nhảy ra khỏi giới hạn này, dùng tâm trạng của bản thân để làm ra một tô mì. Không ai thích vị đẳng cả, vì vậy tô mì này... thực sự không ngon.

Nhưng khi vị đăng qua đi lại có thể cảm thấy chút vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi.

Cũng như bao đêm vô tận sau khi để tang vợ,

anh ta lại nhớ đến nụ cười ngọt ngào của cô ấy. "Vì vậy, tiền thuê nhà là ba trăm năm mươi

triệu một năm, tôi cũng hy vọng... sau khi cô ấy rời

đi, sự chăm chỉ của cô ấy sẽ không bị lãng phí." Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm rồi lên xe, La Tuệ Mỹ vẫn cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.

"Chuyện này thật khó tin, Tiểu Nhan, sao con không nói trước với mẹ? Mẹ còn tưởng con thực sự chăm chỉ làm theo thực đơn. Không ngờ con lại tài tình đến vậy.

người môi giới cũng gật gù khen ngợi.

"Đúng vậy, tôi nói cô Chu thông minh. Không ngờ cô Chu còn thông minh hơn tôi tưởng." Chu Tiểu Nhan cười nhạt rồi nhẹ giọng giải thích: "Thật ra tôi không thông minh, chỉ là tôi biết rằng mọi đầu bếp đều có hương vị thuộc về bản thân. Cũng giống như con người là những cá thể độc lập, cho dù có hai người cực kỳ giống nhau đi chăng nữa thì họ vẫn không thể là cùng một người."

Nói đến đây, suy nghĩ của Chu Tiểu Nhan chậm rãi trôi xa.

Sau khi cô ấy thương lượng với anh Lâm xong, khi cô chuẩn bị rời đi, anh Lâm nhìn cô như có điều muốn nói.

Lúc đó, Chu Tiểu Nhan thật sự không biết anh Lâm muốn nói gì, cho nên cô chỉ có thể yên lặng nhìn anh ta.

Cuối cùng, anh Lâm khẽ mỉm cười, đột nhiên nói: "Cô Chu, nếu cô cũng tìm được người có thể ở bên cạnh mình thì nhất định không được từ bỏ, phải trân trọng."

Câu nói này có vẻ không có gì đặc biệt.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, sao anh Lâm có thể nói những lời như vậy với cô chứ? Nhưng... không đúng chỗ nào?

Mọi thứ dường như đang diễn ra một cách hợp tình hợp lý.

Bên kia chỉ là không muốn cửa hàng do vợ mình trang trí bị thay đổi nên đưa ra điều kiện vô cùng khắc nghiệt. Nhưng cô đã phá hỏng quy tắc này, tuy không đáp ứng điều kiện của anh ta nhưng...

"Tiểu Nhan, sau khi về chúng ta sẽ báo tin vui này cho ba con, sau đó chuẩn bị mở cửa hàng. Dù sao cũng đã trang trí sẵn, chúng ta chỉ cần chọn ngày tốt nữa là có thể mở cửa hàng."

Chu Tiểu Nhan hoàn hồn gật đầu.

"Vâng."

Quên đi, có gì kỳ lạ chứ. Mọi chuyện diễn ra như vậy rất hợp tình hợp lý, cô ấy không cần suy nghĩ thêm nữa: "Đúng rồi, con mở cửa hàng có cần thông báo cho người bạn kia không? Đến lúc đó phải mời cô ấy tới đó, dù sao người ta cũng đối xử tốt và chăm sóc con nhiều như vậy." Nói đến đây, La Tuệ Mỹ vẫn rất hạnh phúc. Bà ấy không ngờ chuyến đi này lại thuận lợi đến vậy.

Chu Tiểu Nhan biết người mà mẹ cô đang nói đến là Hàn Mộc Tử.

Sau khi cô ấy rời khỏi công ty, có lẽ là vì trốn tránh nên chưa từng gọi điện thoại hay gửi tin nhắn Facebook cho Mộc Tử nên đã rất lâu rồi hai người không liên lạc.

Không biết bây giờ cô thế nào rồi.

Nếu đã quyết định buông bỏ thì còn gì mà không thể đối mặt chứ?

Càng sợ hãi thì càng phải đối mặt. "Vâng, buổi tối con sẽ gọi điện nói chuyện này

với cô ấy.

"Ù."

Ở bên kia.

Sau khi những người đó rời đi, anh Lâm vẫn ngồi ngơ ngác ở đó nhìn tô mì trước mặt. Phải nói rằng đây là tô mì tệ nhất mà anh ta

từng ăn trong đời. Vừa vào miệng liền thấy đăng.

Nhưng anh ta không nhịn được nếm đi nếm lại bát mì đó vì chút vị ngọt đọng lại sau khi vị đẳng tan hết.

Một lúc sau, dường như anh ta nghĩ ra điều gì đó, cười cười một cách nhẹ nhõm sau đó lấy di động ra gọi điện.

"Mặt nhìn người của cậu rất tốt, là một cô gái vừa chăm chỉ vừa có cách nghĩ riêng."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lạnh lùng truyền đến. "Đã quyết định rồi?" Anh Lâm gật đầu: "Ừ."

Nói xong, anh ta nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười: "Nhiều năm không gặp như vậy, không ngờ rằng việc đầu tiên cậu nhờ tôi lại là vì một người phụ nữ:

Bên kia hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề này: "Đến phút thứ ba mươi tôi còn có cuộc họp."

Anh Lâm liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Còn năm phút nữa mới đến phút ba mươi, nói chuyện với tôi đi, làm sao quen biết nhau?"

"... Lâm Hửa Chính, làm thế nào mà cô ấy thông qua được? Mặc dù chuyện này là do tôi mở lời trước nhưng tôi biết cậu rất khó tính."

Nghe vậy, Lâm Hữa Chính cúi đầu cần thêm một miếng mì, nghiêm túc cảm nhận hương vị nơi đầu lưỡi.

"Cô ấy... làm tôi nhớ đến vợ mình." Bên kia hít vào một hơi: "Cái gì?"

"Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với cô ấy, lời lúc nãy cũng không đúng lắm, phải là mỳ mà cô ấy làm khiến tôi nhớ đến vợ của mình." Thấy người bên kia lại im lặng, Lâm Hứa Chính cười nhạt nói: "Cô gái rất tốt, nếu có ý đó thì nên trân trọng, đời người ngần lắm, bây giờ không đến với nhau thì mai sau chẳng còn cơ hội

Bình luận

Truyện đang đọc