CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gì vậy?

Cô nhìn nhầm rồi sao?

Giang Tiểu Bạch nhìn thấy một người đàn ông đang dựa xuống quầy bar uống rượu buồn bã. Dáng người cao lớn nhưng lại hơi gầy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tay áo được xắn lên lộ ra cánh tay gầy gò. Ánh đèn trong quán bar chiếu rọi khiến da của người đàn ông đó trở nên trắng hơn.

Cô nhìn thấy người đàn ông kia uống từng ngụm lớn, hình như anh ta đang định dùng rượu để đạt được một mục đích gì đó. Nhưng rất tiếc và tinh thần ta và trạng thái của anh ta vẫn rất tỉnh táo.

Lúc đầu Giang Tiểu Bạch cảm thấy người này rất quen mắt nhưng sau một hồi đánh giá thì cô nhận ra anh ta chính là người đó. Lúc đó anh ta nhờ cô viết bài viết đó, cô cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp với anh ta.

Vì anh ta đã giật một nắm tóc của cô xuống. Nhưng về sau anh ta chi tiền cũng xem như rộng rãi. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô đãquên mất chuyện kia.

Vì trên đầu cô đã hỏi mất một mảng. Cũng may cô không phải ngày nào cũng ra đường nếu không cô thật sự sẽ xanh chín với anh ta.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch lắc lắc đầu, cô không nhìn nữa rồi tiếp tục ly đồ uống trong tay mình. Nhưng những tình tiết trong truyện lại hiện ra trong đầu cô.

Đàn ông tìm rượu giải sầu thì chỉ có hai nguyên nhân.

Một là thất bại trên tình trường.

Hai là thất bại trên thương trường.

Nhìn ánh mắt của anh ta và cả cảm giác nặng nề, ủ rũ nhưng không toát ra vẻ nguy hiểm trên người anh ta. Cô đoán chắc không phải là kiểu thứ hai.

Nếu như đã không phải là thất bại trên thương trường thì nhất định là thất tình rồi?

Đàng đời! Giang Tiểu Bạch nói trong lòng như thế, khỏe môi cô không nhịn được mà cong lên. Đối với cô mà nói, mặc dù cô quen biết đối phương nhưng hai người cũng không qua lại, giao lưu gì chứ đừng nói đến là bạn bè, thậm chí gặp nhau gặp nhau gật đầu chào nhau một cái cũng không có. Vậy nên mặc dù cô biết anh ta là ai những cô cũng không có ý định qua đó nói chuyện. Cô chỉ định uống xong đồ uống của mình rồi cùng Phương Đường Đường đi về. Nhưng dần dần về sau, cô lại cảm thấy buồn chán, trên sân khấu, người chơi guitar vẫn đang hát, Phương Đường Đường không biết đã trốn vào gócnào rồi. Cô lấy tay đỡ đầu mình suy nghĩ một lát rồi tự nhiên cầm ly đứng dậy đi về chỗ của Tiêu Túc.

Tiêu Túc uống được khá nhiều.

Bình thường Tiêu Túc cảm thấy uống được nhiều rượu là một chuyện tốt vì trước đây anh ta cũng ra ngoài uống với Tiểu Nhan một vài lần. Uống rượu xong, Tiêu Túc vẫn có thể tỉnh táo đưa cô về nhà.

Nhưng đến lúc này, Tiêu Túc đột nhiên cảm thấy uống được nhiều rượu không có gì là chuyện tốt cả. Anh ta nghĩ nếu tửu lượng thấp thì anh ta đã có thể dùng rượu để chuốc say chính mình. Mặc dù biết làm vậy là không đúng, đã một khoảng thời gian dài, anh ta không được chợp mắt. Chuyện bây giờ anh ta nên làm lái xe về nhà, tắm nước nóng, ngủ đủ cả tám tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi vì chênh lệch giờ bay, rồi sau đó lại tích cực đối mặt với cuộc sống và công việc.

Nhưng anh ta cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu nên phải làm chuyện gì đó để loại bỏ những tâm trạng này.

Tự nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh anh ta, không cần nhìn thì anh ta cũng biết đó là một người phụ nữ bởi vì đối phương thân hình nhỏ nhắn, mảnh dẻ, lúc đi ngang qua trên người cũng phảng phất mùi thơm nhè nhẹ.

Kỳ lạ là mùi hương đó tuy rất nhạt nhưng có thể lấy đi tất cả mùi rượu trước mặt.

Vậy nên Tiêu Túc quay mặt sang nhìn người đó một cái.Giang Tiểu Bạch ngồi bên cạnh Tiêu Túc, hai mắt mở to nhìn anh ta. Lúc hai mắt hai người chạm nhau, cô còn chớp chớp mắt.

Rồi Tiêu Túc nở nụ cười: “Trùng hợp nhỉ?"

Trùng hợp?

Tiêu Túc vừa nhìn đã nhận ra cô là ai vì anh ta có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái trước mặt mình. Lúc trước vì phải viết bài cho cậu chủ mà anh ta giục ngày giục đêm rồi thậm chí còn chạy đến hẳn nhà cô để giám sát cô viết.

Vậy mà cô gái này ngồi trước máy tính để ngủ...

Lại còn ngồi rất nghiêm chỉnh đàng hoàng, lúc sau Tiêu Túc còn không cẩn thận giật một nắm tóc của cô. Thế nên Tiêu Túc ấn tượng rất sâu với cô gái này.

Nhưng Tiêu Túc không định nói chuyện với cô gái này nên anh ta chỉ quay ra nhìn cô một cái rồi lại quay đi, tiếp tục uống rượu giải sầu.

Rõ ràng là Tiêu Túc không định nói chuyện với Giang Tiểu Bạch.

Giang Tiểu Bạch bị Tiêu Túc bơ đẹp: “

Má! Đúng là đồ đàn ông xấu xa! Đồ móng lợn xấu xa! Cô đã qua tận đây để nói chuyện, anh ta rõ ràng nhìn thấy cô, cũng nhận ta cô nhưng lại không nói với cô một câu nào.

Đến chào hỏi một câu cũng không nói, lẽ nào anh ta sợ cô nhân cơ hội đó để bắt chẹt anh ta sau. Mà khoan đã, cô còn lâu mới bắt chẹt người khác, chỉ vì anh ta giật đi một nắm tóc yêu quý của cô mà cô mớibắt anh ta đền gấp mười lần, cô làm như thế cũng là đã quá tốt bụng rồi.

Định bơ cô sao? Được lắm!

Giang Tiểu Bạch đưa tay ra, cánh tay trắng nõn đung đưa qua lại trước mặt Tiêu Túc nhưng Tiêu Túc không có phản ứng gì cả. Giang Tiểu Bạch tiếp tục vẫy tay qua lại như thế nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì cả. Thế nên cô cứ kiên trì ngồi làm như vậy. Tôi cứ vẫy tay qua lại như thế đấy, vẫy cho đến khi thần trí anh không còn bình tĩnh được nữa xem anh còn tiếp tục bơ tôi không?

Nhưng cô đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của Tiêu Túc.

Dù gì Tiêu Túc cũng là người bên cạnh của Dạ

Mạc Thâm, làm sao đến một chút kiên nhẫn này mà cũng không có được? Giang Tiểu Bạch cứ ngồi lắc lư đung đưa tay qua lại trước mặt anh ta thì anh ta cũng hoàn toàn không nhìn thấy gì. Đến cuối cùng, Giang Tiểu Bạch lắc lư đến mỏi cả tay, cô đành phải thu tay lại. Khuôn mặt cạn lời nhìn

Tiêu Túc. “Con người của anh cũng lạnh lùng vô tình quá nhỉ? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tôi đã đến chào hỏi anh trước mà anh không trả lời lại một chút sao? Cho dù anh không trả lời cũng được nhưng ít nhất thì anh cũng gật đầu một cái chứ.”

Cô vẫy đến mỏi cả tay thành ra công cốc, đối phương hoàn toàn không nhìn thấy cô đang làm gì.Nếu như không phải Tiêu Túc quay ra nhìn cô một cái thì cô còn tưởng mình là người tàng hình.

Vậy mà Tiêu Túc vẫn không buồn để ý đến cô. Giang Tiểu Bạch cũng không tức giận, cô đẩy ghế ngồi gần lại, cả người cô thả lỏng, tựa lên quầy bar: “Được rồi, tôi cũng không tính toán với một người đàn ông đang thất tình như anh, nhưng nể tình trước đây anh đã từng hợp tác với tôi thì tôi có thể cho anh một cơ hội để tâm sự, miễn cưỡng làm một khán giả trung thành của anh.” Dù sao Phương Đường Đường cũng chưa trở lại, cô ngồi vậy thì cũng ngồi không. Vả lại cô cùng là một tác giả, cũng rất cần thu thập những tài liệu để viết. Nói không chừng câu chuyện của Tiêu Túc là một câu chuyện vô cùng máu chó và ly kỳ. Biết đầu nghe xong, cô chỉ cần chỉnh sửa một chút rồi viết ra thì có thể nổi tiếng.

Rồi sau đó có nhiều tiền đến mức đếm mỏi cả tay, ngày nào cũng được ngủ trên cả một đống tiền.

Tiêu Túc nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy nụ cười gian trá, đang mưu tính của Giang Tiểu Bạch.

Trông thật giống một cậu bé.

Tiêu Túc không nhìn nữa rồi chỉ nói: “Tôi không cần”

Cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện rồi sao? Giang Tiểu Bạch thấy được một điểm đột phá thì vui vẻ nói tiếp: “Anh nói chuyện đi, đúng là anh thất tình đúng không? Rõ ràng tôi gặp anh cũng chưa lâu, lúc đó tôi trông anh đầu giống người đã có bạn gái? Sao bây giờ anh đã thất tình rồi? Anh có phải là đã thích cô

Bình luận

Truyện đang đọc