CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Quả nhiên là sau khi những lời này nói ra thì hai ba người đang nói chuyện phiếm trầm mặc hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn nhau cũng không dám nói.

Một người trong số họ cũng cúi xuống nói với La Tuệ Mỹ: “Xin lỗi dì, chúng tôi cũng đột nhiên tò mò chứ không có ác ý. Sau khi nghe dì giải thích điều này thì chúng tôi sẽ không nói thêm.”

La Tuệ Mỹ nhìn cô ấy, đó là cô gái đi vào sau này, cô ta thường làm việc rất siêng năng, vì vậy bà ấy cũng xua tay: “Quên đi, tôi cũng không có ý hung dữ với mọi người, nhưng đó là về danh tiếng của con gái tôi và đó là sự thiếu tôn trọng với người vợ đã chết của cậu Lâm nên điều này rất quan trọng. Vì vậy tôi muốn giải thích rõ ràng, các người biết là được rồi”

“Con biết rồi dì, sau này sẽ không có nữa”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Do đó, một sự hiểu lầm đã được La Tuệ Mỹ cắt đứt.

Trong căn phòng trang nhã trên lầu, Tiểu Nhan đem mì đặt ở trước mặt Lâm Hứa Chính, Lâm Hứa Chính là ngẩng đầu cười với cô ấy.

“Cảm ơn cô.”

Tiểu Nhan cười đáp lại, sau đó nói: “Vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh Lâm nữa”

Đây là lần đầu tiên anh ta đến đây kể từ khi nó mở cửa, và anh ta dường như đang suy nghĩ về điều gì đó khi anh ta bước vào vừa rồi. Chắc vì ở đây có rất nhiều kỷ niệm của anh ta và vợ anh ta nên anh ta cũng không muốn đến, nhưng rồi lại muốn đến. Tất nhiên, đây đều là suy đoán của riêng Tiểu Nhan, thực ra thì chỉ là cái nào thôi, Lâm Hứa Chính thuộc tuýp người không muốn ở lại với ai ngoại trừ người vợ đã chết của mình.

Mặc dù cô ấy cũng muốn chiêu đãi cho cấp trên, nhưng… đừng làm thêm nhiều chuyện nữa.

Mười phút sau thì xe giao hàng đến, Tiểu Nhan tự mình chuyển hết các thùng hàng lớn nhỏ, mặc dù có người khác giúp đỡ nhưng Tiểu Nhan là người nhanh nhất.

Một lúc sau, Tiểu Nhan nhìn thấy trong đám người xuất hiện thêm một bóng người, chính là Lâm Hứa Chính từ lầu hai đi xuống, cô ấy sửng sốt: “Anh Lâm, sao anh lại xuống?”

Lâm Hứa Chính là một người đàn ông có khí lực tuyệt vời, Tiểu Nhan chỉ có thể ôm một thùng hàng một lúc sau đó chạy thêm vài lần nữa, nhưng anh ta thì dễ dàng nhấc nhiều thùng hàng cùng một lúc.

Tiểu Nhan cầm một chiếc thùng hàng chạy chậm lên với anh ta.

“Anh Lâm, anh là khách và cũng là sếp của tôi, anh cứ để những chuyện này cho tôi tự làm”

Lâm Hứa Chính lãnh đạm nói: “Không sao. Dù sao anh chỉ vừa vặn đụng phải nên tới giúp thôi, không cần căng thẳng. Còn nữa, tôi trở thành ông chủ của cô từ khi nào? Cô tự mở cửa hàng, tôi tính tiền thuê nhà, buôn bán hợp lý.”

“… Được rồi, nhưng mà những thứ này”

Tiểu Nhan còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Lâm Hứa Chính nhất định kiên trì nên cô ấy liền không có tiếp tục khuyên nữa. Hiện tại cô chỉ có thể bước nhanh hơn, và gọi những người khác trong phòng bếp giúp đỡ, cố gắng lấy hàng trước khi Lâm Hứa Chính mang rất nhiều thùng hàng chuyển xong rồi.

Năm phút sau, mọi thứ đều đã được chuyển xong rồi, La Tuệ Mỹ rót một tách trà gạo đen cho Lâm Hứa Chính và mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu Lâm, cậu đã vất vả rồi, uống một tách trà đi”

Lâm Hứa Chính nhấp một ngụm trà: “Cảm ơn bà, đúng rồi sao không tìm một người đàn ông giúp trong cửa hàng? Chẳng lẽ mỗi lần chuyển hàng đều phải dựa vào cô thế này sao?”

Trước khi Tiểu Nhan kịp giải thích thì cô ấy đã nghe thấy La Tuệ Mỹ nói: “Bình thường là cha của Tiểu Nhan chuyển hàng, nhưng mà hôm nay ông ấy có chuyện phải đi ra ngoài”

“Thì ra là như vậy.”

Lâm Hứa Chính đưa mắt nhìn Tiểu Nhan.

Mặc dù cô gái còn nhỏ này trông rất gầy và chỉ có một chút da thịt, nhưng cô ấy lại rất mạnh mẽ, đặc biệt là khi cô ấy biết rằng mình không thể khuyên can thì cô ấy vội vàng chạy nhanh, mong muốn ôm mọi việc về mình.

Nhìn đi, đúng là thực sự tràn đầy sức sống mà.

Thảo nào mà anh chàng Hàn Thanh âm u kia lại bị cám dỗ.

Tuy nhiên, gần đây anh ta cảm thấy khó hiểu, anh ta nghĩ rằng bạn mình ít nhất sẽ làm điều gì đó, ai biết rằng đã vài tháng trôi qua mà anh ta thậm chí còn chưa bao giờ đến tiệm mì này bao giờ. Lâm Hứa Chính hỏi anh ta về hành trình của mình, anh ta thực sự mỗi ngày đều làm thêm giờ ở công ty?

Ồ, cuối cùng thì cuối cùng cũng có một đối tượng động tâm, vậy mà anh ta có thể chịu đựng được một thời gian dài như vậy, đúng là lão xử nam mà.

Nếu có thể thì anh ta sẽ rất vui khi được chu toàn cho bạn tốt, nhưng tiếc rằng bạn bè của anh ta lại dốt nát đến mức anh ta còn không có cơ hội để tác hợp, quả là đau đầu.

“Cô Chu có vẻ còn quá trẻ, có lẽ cô ấy có thể tìm được một người làm miễn phí lâu dài”

Khi Lâm Hứa Chính nói lời này thì anh ta gõ đầu ngón tay vào mặt bàn, biểu cảm trên mặt có chút khó đoán.

Tiểu Nhan sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, người làm miễn phí lâu dài, không phải là kết hôn sao?

Môi cô ấy mở ra: “Anh Lâm, tôi vẫn chưa…”

Ai mà biết được La Huệ Mẫn cũng đã nhận ra, liền nhanh chóng chạy tới hỏi Lâm Hứa Chính: “Anh Lâm nói lời này là muốn mai mối cho con gái tôi sao?”

Người mai mối?

Không ngờ Lâm Hứa Chính thật sự sẽ có ngày thành người mai mối, nhưng nếu đối tượng là bạn của anh ta thì có lẽ anh ta thật sự có thể thử xem.

“Nói về điều này, tôi thực sự có một người bạn mà tôi có thể giới thiệu với cô Chu, nhưng…

anh ta hơi lớn tuổi”

“Lớn tuổi?” Tâm trí La Tuệ Mỹ lập tức nhớ đến một bộ râu xôm xoàm, ăn mặc lôi thôi, và có vấn đề về nhân cách của mình. Nếu không thì làm sao có một người già như vậy mà chưa lấy vợ như vậy phải không?

Quá giàu có và ánh mắt quá cao thì chính là có vấn đề.

Nhưng ngay sau đó thì La Tuệ Mỹ đã nhanh chóng phản ứng lại, Lâm Hứa Chính cũng đã lớn tuổi, nhưng mà cơ thể của anh ta rất mạnh mẽ, hơn hẳn những gã thanh niên ngoài kia, chưa kể đến hình tượng khí chất.

Người có thể biết anh ta thì là người một người chú lôi thôi sao?

Bà ấy thực sự nghĩ quá nhiều.

“Tuổi có chút lớn, tính tình cổ quái, từ nhỏ đến giờ chưa từng có Bạn gái.”

“Cái gì? Chưa bao giờ có bạn gái?” La Tuệ Mỹ sửng sốt, làm sao có thể như vậy được? Một người đàn ông ở độ tuổi đó rồi mà còn chưa có bạn gái? Chẳng lẽ thật sự là có bệnh khó nói?

“Ừ” Lâm Hứa Chính mỉm cười gật đầu. “Khi một đám người bận bịu kết hôn thì anh ta là người duy nhất độc thân. Không ngờ sau nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn như vậy”

Tiểu Nhan đứng đó với một biểu hiện kỳ lạ.

Lớn tuổi, tính tình cổ quái, hơn nữa còn chưa có bạn gái.

Thật kỳ lạ, tại sao trong đầu cô ấy lại tự động hiện lên một cái tên khi nghe những lời miêu tả của Lâm Hứa Chính?

Không, làm sao có thể là anh ta? Lâm Hứa Chính không thể biết Hàn Thanh, những ngày gần đây mặc dù thời gian trôi qua từng ngày nhưng mà Tiểu Nhan ngày càng ít nghĩ đến Hàn Thanh hơn. Cô ấy trở nên rất bận rộn, ngày nào cũng phải làm việc ở tiệm mì, sau khi về nhà lại phải nghiên cứu sản phẩm mới, sau đó còn tìm nguồn cung thực phẩm mới. Nên đôi khi mệt quá tắm xong nằm xuống là lăn ra ngủ.

Chỉ có khi nửa đêm cô ấy mới mơ lại, thỉnh thoảng Hàn Thanh mới xuất hiện trong mộng.

Rồi khi tỉnh dậy, nước mắt rơi ướt gối thì Tiểu Nhan mới cảm thấy mình vẫn còn yêu Hàn Thanh nhiều lắm.

Nhưng mà vào ngày thường thì cô ấy hoàn toàn có thể tự thôi miên mình là cô ấy không thích anh ta nữa.

Không ngờ lúc này Lâm Hứa Chính chỉ thản nhiên nói vài nét thì cô ấy lại nghĩ đến anh.

“Độc thân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là người theo chủ nghĩa không kết hôn? Hay là Tiểu Nhan nhà chúng tôi không có cơ hội?”

Bình luận

Truyện đang đọc