Chương 1547: Tôi tiếp tục cất giữ ư?
Đậu Nhỏ xuống cầu thang như thưởng lệ, sau khi cậu trông thấy bóng dáng Đường Viên Viên ở phòng khách, bước chân cũng ngừng lại trong giây lát, sau đó mọi thứ đều diễn ra như bình thường.
Rồi cậu đi vào nhà bếp, dùng bữa xong, cậu nói với Hàn Mộc Tử một tiếng rồi tự mình ra khỏi nhà.
Hôm nay cậu bé phải đi học nên ngoài việc dặn con học hành cho tốt ra Hàn Mộc Tử cũng không nói thêm gì khác.
Sau khi con đi rồi, Hàn Mộc Tử mới phát hiện Đường Viên Viên hơi buồn bã không vui, cô liền đưa ngón trỏ ra chọc chọc vào má Đường Viên Viên.
“Làm sao thế?”
Đường Viên Viên ngẩng đầu, giương đôi mắt tròn xoe đáng thương vô cùng nói: “Có phải anh trai ghét Viên Viên rồi không ạ?”
Nghe xong, Hàn Mộc Tử sững người, sau đó cô giải thích với cô bé: “Sao lại có thể thế được, Viên Viên sao lại nghĩ thế, anh trai sẽ không ghét Viên Ai,”
Viên đâu.
Đường Viên Viên gõ vào đầu mình, bộ dạng ảo não.
“Có phải là vì khi nấy nó không nói gì với cháu, cho nên mới khiến Viên Viên nghĩ ngợi lung tung không? Cháu yên tâm, anh trai không phải người hẹp hòi thế đâu, anh trai phải đi học thôi, đợi sau này cháu đi học rồi thì cháu có thể cùng đến trường với anh trai mà”
“Thật không ạ?”
Đường Viên Viên ngẩng đầu, hơi không chắc chắn hỏi lại.
“Ừ, thật đấy, lát nữa anh trai về chắc chắn sẽ nói chuyện với cháu, nếu anh trai không nói chuyện với cháu, dì sẽ thay cháu xử lý nó được không?”
Sau khi nghe Hàn Mộc Tử nói vậy, cô bé cũng chẳng nói gì nữa “hay là”
hay “lỡ như” gì nữa, cô bé chỉ chớp mắt nhìn Giá Nhỏ bên cạnh mình.
Khoảng thời gian sau đó, Đường Viên Viên chỉ chờ đợi Đậu Nhỏ đi học về.
Suy nghĩ của trẻ con luôn rất đơn giản, lúc cãi nhau với bạn chơi thân với mình thì sẽ dễ nghĩ thừa thãi, sau đó chỉ mong muốn được làm lành.
Cho nên bây giờ cô bé chỉ mong anh trai mau chóng trở về, cô bé muốn làm hoà với anh trai.
Sau cùng Đường Viên Viên đợi anh trai đến mức ngủ quên luôn trên sô pha, Giá Nhỏ thấy cô bé ngủ rồi cũng vô tư ôm lấy cánh tay cô mà ngủ cùng.
Hàn Mộc Tử đi xuống trông thấy cảnh này, do Giá Nhỏ nằm đè lên người Đường Viên Viên nên cô đành tới tách tay của Giá Nhỏ ra, sau đó bé cô bé lên gác, lát nữa lại xuống bế nốt cô bé còn lại lên.
Ngay lúc Hàn Mộc Tử chuẩn bị xuống bế Đường Viên Viên lên, thì bỗng nhiên trông thấy chiếc xe đưa đón Đậu Nhỏ đã về tới nơi, nghĩ đến mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ, Hàn Mộc Tử quyết định tạm thời không đi xuống nữa.
Thật ra mâu thuẫn giữa trẻ con là điều dễ giải quyết nhất, dù gì trẻ con đều ngây thơ trong sáng, hơn nữa còn có lòng dũng cảm, thế nhưng nếu như có người lớn là cô ở cạnh có lẽ hai đứa trẻ cũng sẽ hơi ngại ngùng, cho nên Hàn Mộc Tử mới không đi xuống nữa.
Đường Viên Viên nằm mơ một giấc mơ, cô bé mơ thấy mình đang ăn kem, có cả sô-cô-la nữa, còn thật nhiều kẹo bông, cô bé đang ở trong một căn phòng công chúa chỉ có đồ ăn, ăn đến cuối cùng bỗng nhiên trước mắt xuất hiện giọng nói hung dữ của Đậu Nhỏ.
Rồi Đường Viên Viên bị doạ cho bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh giấc, Đường Viên Viên phát hiện thấy trên sô pha có thêm một bóng người cao gầy, cô bé mới vừa tỉnh ngủ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều đến thế, dù gì cô bé cũng đã đợi cả ngày rồi, cho nên khi trông thấy Đậu Nhỏ phản ứng đầu tiên của cô bé là ngồi bật dậy la lên: “Anh trai.”
Nghe xong, sống lưng Đậu Nhỏ cứng đơ, sau đó cậu mới từ từ quay đầu nhìn cô bé.
Một lúc sau, từ trong cổ họng cậu mới khó khăn bật ra một âm thanh: “Ừ”
Đường Viên Viên chẳng còn nhớ chuyện gì, cô bé tới nắm lấy tay áo Đậu Nhỏ: “Anh trai”
Cô bé không biết nói gì, cô cũng không biết xin lỗi, thế nhưng hai đứa trẻ cả tuần không nói năng gì với nhau khiến Đường Viên Viên cũng ăn ít đi rất nhiều, bây giờ cô bé rất thèm ăn, cô rất mong anh trai có thể đưa cô đi ăn kẹo bông, hu hu…
“Được rồi, hôm đó là lỗi của tôi, tôi không nên to tiếng với Viên Viên” Nói rồi, Đậu Nhỏ lấy từ cặp sách ra một gói sô-cô-la và kẹo mút đưa cho Đường Viên Viên: “Đây là đền cho em này”
“AI” Đường Viên Viên rất bất ngờ đem món quà ôm vào lòng, ngay lập tức vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn anhI”
Trước khi gặp nhau thì Đậu Nhỏ rất vô tâm, còn Đường Viên Viên sau khi có đồ ăn vặt liên trong nháy mắt cười vô tư, không hiểu sao cứ cảm thấy có chút bất lực, thế nhưng rất nhanh chóng cậu lại nghĩ ra chuyện gì, giống như một ông cụ non nói với cô bé: “Đây đều là đồ ngọt, ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu, cho nên em không được ăn nhiều quá”
“Anh trai, Viên Viên nhớ rồi”
Sau đó hai đứa trẻ coi như đã làm hoà, tất cả những chuyện không vui trước đó rất nhanh chóng tan đi như mây khói, không giống như người lớn sẽ ghi nhớ mãi những chuyện không vui kia.
Khi Hàn Mộc Tử đi xuống lần nữa, Đường Viên Viên đã lại giống như một cái đuôi bám theo sau người Đậu Nhỏ ríu rít anh thế này anh thế kia rồi.
Quả nhiên, trẻ con thật đơn giản, làm hoà rồi thì sẽ giống ngay như khi mới bắt đầu, không có quá nhiều sung sướng hay phiền muộn.
Sau khi chuyện này xảy ra, Đường Viên Viên bắt đầu nhớ lấy lời của Đậu Nhỏ, đồ ngọt không được ăn quá nhiều, câu nói này giống như một câu thần chú liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô bé, thế nhưng mỗi lần đồ ăn ngon bày ra trước mặt, cô bé lại nhanh chóng quên bẵng đi câu thần chú ấy, đợi ăn xong rồi mới nhớ ra.
Mà ở nơi khác, Tiêu Túc phát hiện ra Giang Tiểu Bạch kể từ sau lần tâm sự đó, cô đã thay đổi rất nhiều, cô nghiêm túc chung sống bên cậu ta, cũng không còn nhắc đến chuyện li hôn, hai người lại yên tĩnh sống như lúc ban đầu.
Đương nhiên nửa năm này, Tiêu Túc luôn rất tôn trọng Giang Tiểu Bạch, cũng vì tránh để cô mang thai, cậu ta chưa từng chạm vào cô lần nào.
Đối với Tiêu Túc mà nói, tuy nói rằng cậu ta trông thấy sự thay đổi của Giang Tiểu Bạch, thế nhưng trong lòng cậu ta vẫn có sự nghi vấn, lo Giang Tiểu Bạch sẽ rời xa mình, cho nên khi thời gian của lời hẹn ước tới, người đàn ông này vô cùng tự giác mà đem giấy chứng nhận kết hôn ra đưa cho Giang Tiểu Bạch.
Khi cậu ta đem giấy chứng nhận kết hôn đặt trước mặt Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch đang ôm Tiêu Vọng Chi ăn cơm, giọng nhẹ nhàng dỗ dành, Lương Nha Hoà cũng ở bên cạnh, bà ngoái đầu nhìn thấy con mình đem hai cuốn sổ màu đỏ đi tới.
Sắc mặt bà hơi thay đổi, nói với Giang Tiểu Bạch: “Mẹ bế cháu xuống dưới nhà đi dạo vài vòng nhé.”
“Hả?” Giang Tiểu Bạch còn chưa phản ứng lại kịp, tại sao đang yên đang lành lại bế cháu xuống dưới nhà đi dạo: “Mẹ, còn đang ăn cơm mà…”
Còn chưa nói dứt lời, Lương Nha Hoà đã bế Tiêu Vọng Chỉ lên rồi quay người đi.
Giang Tiểu Bạch hơi bất lực, vừa muốn nói gì thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu nhìn mới phát hiện ra là Tiêu Túc, mà vừa hay trên tay cậu ta cầm hai cuốn sổ màu đỏ.
Giang Tiểu Bạch lập tức im bặt, hoá ra là vậy, chẳng trách đột nhiên Lương Nha Hoà lại bế Vọng Chi xuống dưới.
Rất mau lẹ, con cô đã bị Lương Nha Hoà bế đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Giang Tiểu Bạch ngồi yên không động đậy đợi Tiêu Túc đi đến, ngồi xuống bên cạnh mình.
“Đây là chứng nhận kết hôn anh đã cất giữ nửa năm nay”
Tiêu Túc đưa cho cô hai cuốn sổ: “Bây giờ anh giao nó lại cho em, thời hạn nửa năm đã hết rồi, em có còn muốn rời xa anh không?”
Nghe rồi, Giang Tiểu Bạch sững lại, một lúc sau giống như người không có chuyện gì, cô khẽ đáp: “Đã giữ đến nửa năm rồi thì em cũng lười động vào, anh cứ tiếp tục giữ đi vậy”
Nhịp tim của Tiêu Túc có hơi bất ổn định: “Anh cứ tiếp tục cất giữ ư?”