CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Nghe vậy, ánh mắt La Lê nhìn Geogre lại thay đổi vài phần. "Anh nói cái gì? Anh quả nhiên giống y như đúc voi loi don à?"

Geogre: "... Lừa cô đó, đều là người khác nói loạn, thực ra tôi giữ mình rất trong sạch, mời cô ăn một bữa là để xin lỗi, vừa rồi không làm cô sợ chứ?"

La Lệ không muốn tin anh ta, quật cường cắn môi dưới của mình. "Nếu tôi lừa cô, tôi bị thiên lôi đánh được chưa?"

La Lệ nhìn anh ta một cái, nghi ngờ nheo mắt lại: "Quên đi, anh không cần phải thể đáng sợ như vậy, cho dù anh có nói xin lỗi còn mời tôi một bữa, tôi cũng không cần

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, La Lệ trực tiếp bước chậm ra ngoài.

Geogre thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đi theo: "Nếu cô không bằng lòng để tôi mời cô ăn cơm thì chính là cô vẫn chưa tha thứ cho tó, cảm thấy tôi xin lỗi không thành tâm

La Lê: ".. Rốt cuộc anh muốn thế nào?" “Mời có ăn cơm xin lỗi mà thôi, cô yên tâm đi... Cô là người của chi d..." Anh ta nói một nửa lại sửa lại lời nói: "Người của công ty, dù tôi có muốn làm náo loạn thể nào cũng không dám làm gì với người của công ty Uất Trì, thật sự chỉ là để xin lỗi thôi."

Sau khi nghe thấy những lời này, La Lệ cảm thấy cũng khá đáng tin, quả thực cô cũng muốn ăn gì đó.

Nhưng mà không làm không nhận lộc. "Đi thôi đi thôi."

Lúc La Lệ đang do dự, Geogre trực tiếp kéo tay cô ấy tiền vào thang máy lần nữa, sau đó ấn nút xuống tầng hầm đỗ xe. "Này!" La Lệ thở phì phò hất tay của anh ta ra "Tôi còn chưa đồng ý với anh mà, anh dựa vào cái gì mà lại trực tiếp dẫn tôi đi thế?" "Xin lỗi thì phải kịp thời, lúc này mới có thể biểu hiện ra thành ý của tôi nha." "Tôi còn phải đi làm đó." "Xin nghỉ đi!"

La Lê: "... không được, xin nghỉ bị trừ tiền lương, tất cả điểm chuyên cần và tiền thưởng của tôi

Geogre thực sự không chịu nổi nói thắng: "Sao có nhiều lời như vậy? Tiền lương bị trừ, tiền thưởng tiền điểm chuyên cần tôi đều cho cô được chưa? Hiện tại ngoan ngoãn im lặng đi ăn một bữa với cậu chủ đây

La Liệ: "Anh có thái độ gì thế?" "... Tôi sai rồi, số tiền kia tôi bồi thường cho cô coi như là tôi xin cô đi ăn cơm với tôi được chưa?" "Anh đừng đụng vào tôi." La Lệ hất tay của anh ta ra, đi tới trong góc đứng.

Hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, vừa rồi những lời này của Geogre đã đụng vào nỗi đau của cô, ngắm lại trước đây cô ấy tiêu tiền như nước, chuyện gì đều có người lo sẵn, hiện tại thì sao?

Vì điểm chuyên cần cô ấy cũng không dám tùy tiện xin nghỉ, không ngờ còn bị một người đàn ông nói mình nói nhiều, đưa tiền cho mình...

Nhưng vậy thì có thể làm thế nào? Con đường này là do cô ấy chọn, chỉ có thể đi tiếp.

Trong phòng làm việc.

Hàn Mộc Tử bị bể vào phòng làm việc, lúc này trên lầu đã không có người, chị Lâm cũng tan làm đi ăn cơm, cho nên cho dù bể vào phòng làm việc cũng không có ai nhìn thấy,

Vừa vào phòng làm việc, Hàn Mặc Tử đã bị đốt lên bàn làm việc, sau đó Dạ Mạc Thâm liền đi qua

Sau khi Hàn Mặc Tử bị đặt lên bàn, lập tức hơi hoảng sợ trong phòng làm việc này có sô pha cũng có ghế, thậm chí bên trong còn có phòng nghi, sao hết lần này tới lần khác anh đều đặt mình lên bàn làm việc vậy?

Trong đầu bỗng nhiên liên tưởng tới một số hình ảnh diễm tình, Hàn Mộc Tử lập tức căng thẳng, muốn chạy khi Dạ Mạc Thâm đến gần. "Muốn đi đâu?"

Anh tóm lấy cánh tay của cô, nắm chặt eo cô, kéo cô về phía mình.

Thân thể hai người lập tức dán sát, Hàn Mặc Tử giơ tay lên theo bản năng ngăn trước ngực mình, ngăn cách giữa hai người: "Anh để cho em xuống dưới đi." "Nói không rõ ràng đừng hòng đi."

Da Mạc Thâm cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Hàn Mặc Tử: "... Thực sự không có gì, Geogre chi là tới tìm em ăn bữa cơm mà thôi." “Thật không?" Dạ Mạc Thâm dán sát vào, hơi thở arn ap phả vào cô: "Đoạn Mộc Trạch tới làm gián

Lời này vừa nói ra, biểu cảm trên mặt Hàn Mặc Tử lập tức thay đổi,

Sao anh ấy biết Đoan Mộc Trạch tới? Lẽ nào anh van luôn đi theo mình?

Nhưng rõ ràng lúc mình đi thang máy lên chỉ gặp mỗi anh, trái lo phải nghĩ, Hàn Mặc Tử lại không dám tùy tiện nói ra miệng, sợ mình không cần thận làm anh bị tổn thương.

Cuối cùng, cô chỉ có thể dè dặt nhìn ánh mắt anh hỏi: "Anh..." "Thắc mắc làm sao anh biết anh ta?"

Hàn Mộc Từ gật đầu nhưng đệm thêm một câu rất nhanh: "Nhưng cho dù anh biết, em cũng tin rằng anh sẽ không làm chuyện tổn thương em, chỉ có điều... Đoan Mộc Trạch tới gặp em là vì chuyện em gái của anh ta."

Da Mạc Thâm cũng đoán được đại khái, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt gì, có điều sau khi cô nói xong, anh đưa tay nâng mặt cô, để sát vào chóp mũi của cô. “Sau này đừng tùy tiền gặp anh ta, trừ phi có anh ở bên Hàn Mộc Từ nhảy nháy mắt, nhìn Dạ Mặc Thâm gắn trong gang tắc, không đáp lại. "Nghe thấy không? Tuy anh ta gặp em vì chuyện em gái anh ta, nhưng dù sao họ đều là họ Đoan Mộc, lỡ như gây bất lợi cho em..." "Lúc đó Geogre cũng ở đây, cho nên em sẽ không..."

Nhắc tới Geogre, Dạ Mạc Thâm lại hừ lạnh một tiếng, thằng nhóc thổi này ỷ vào việc có quan hệ tốt với mình, liền tùy tiện hẹn người phụ nữ của anh đi gặp mặt người khác, chờ lần sau anh sẽ trừng trị anh ta. "Nói chung, về sau không cho phép em tùy tiện gặp mặt người đàn ông khác, lần sau... Nếu để cho anh bắt gặp được..."

Câu nói kế tiếp anh không nói, tuy nhiên lại đột nhiên nhích lại gần, hung hăng quân lấy môi cô.

Động tác của anh không chút dịu dàng nào còn rất thô bạo, Hàn Mặc Tử cảm thấy môi đều đau, cảm giác này khiến cô thấy không thoải mái lắm, lúc cô muốn đẩy anh ra, Da Mạc Thâm đã tự tách ra.

Sau đó anh dựa lên trán cô thở hổn hển, “Lần sau nếu anh lại thấy em gặp người đàn ông khác, sẽ không còn đơn giản vậy đâu." Trước đó hai người thiếu chút nữa đã gây gỗ, lúc này ý từ anh nói câu này đã rất rõ ràng rồi.

Nếu như có lần sau, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng hãy bỏ qua cho mình như vậy.

Cô rũ mắt xuống, căn bản không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Dạ Mạc Thầm.

Quả nhiên anh là một người đàn ông bình thường, cho dù mất trí nhớ, ý muốn chiếm hữu vẫn mạnh như vậy, chỉ mỗi gặp mặt thôi máu ghen đã nổi lên thế này?

Trong nhà hàng.

La Lệ ăn như hổ đói mà xử lý đám đồ ăn trên đĩa cách ăn gió cuốn mây tan của cô ấy khiến Geogre nhin trợn mắt hốc mồm, một lát sau, anh ta rút khăn giấy đưa cho La Lê: "Lau một chút."

Nhận lấy khăn tay, La Lệ quét mắt nhìn anh ta một cái, trong miệng còn đồ ăn, nói: "Cảm ơn."

Geogre bĩu môi: "Có thể nuốt đồ ăn vào rồi lại nói chuyện với tôi khôn?"

La Lê hừ một tiếng, không để ý tới anh ta, tiếp tục củi dầu ăn.

Rất ít khi nhìn thấy cô gái nào có cách ăn như có ấy, cho dù là đói, nhưng ngồi trước mặt cô ấy là một người đàn ông đó. Cô ấy không thể rụt rè một chút sao?

Hơn nữa, đãi ngộ công nhân trong công ty Mất Trí không tốt sao? Lại biến người ta thành bộ dáng quý đói này... “Tôi nói này, cô đói đến vậy à? Trong nhà ăn công tỷ Uất Trì không có cơm ăn sao? Hơn nữa cô cũng không cần hình tượng à? Ngồi trước mặt cô là một người đàn ông đó!"

Bình luận

Truyện đang đọc