Ngày thứ hai, Hàn Mộc Tử rời khỏi giường với một đôi mắt ếch, lúc Tiểu Nhan nhìn thấy bộ dạng này của cô liền bị cô dọa cho hoảng "Khiếp quá, cô làm gì vậy? Sao mắt lại xưng thành như vậy..."
Hàn Mộc Tử không đáp lại cô ấy, và lấy khăn mặt thấm vào nước trong bồn rửa mặt, sau đó vắt ra rồi đặt nhẹ nhàng lên hai mắt của mình. "Như vậy cũng không có hiệu quả đâu." Tiểu Nhan đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói, nhìn bóng lưng gầy guộc và cô đơn của Hàn Mộc Tử cảm thấy đau lòng liền nói: "Tôi phát hiện ra từ nụ cười của cô đã dần biến mất từ sau khi về nước, nếu biết trước dáng vẻ hiện tại của cô bây giờ, lúc trước chúng ta sẽ không đồng ý trở về đây." "Không." Hàn Mộc Tử vẫn đang đắp khăn mặt trên mắt, liền phủ nhận những gì cô ấy nói: "Tại sao tôi không nên trở về? Đây là nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, tôi quay về đây cũng đâu có vấn đề gì." "Chính là..." Cô đang không được vui. Nhưng mà những từ phía sau Tiểu Nhan chỉ để trong lòng mà không nói ra. "Không có việc gì." Hàn Mộc Tử nở một nụ cười: "Tôi không sao, cô không cần lo lắng cho tôi, tôi ở đây cũng năm năm rồi, chẳng lẽ lại không chịu được một quãng thời gian ngắn nữa hay sao?"
Trong lòng Tiểu Nhan không khỏi oán thầm.
Cô ở lại đây năm năm, chẳng phải mỗi ngày đều sống với dáng vẻ của hiện
Điên cuồng mà kinh doanh thiết kế thời trang, mỗi ngày đều làm việc mệt mỏi như chó. Về đến nhà liền lăn ra ngủ, sau khi Đậu nhỏ lớn một chút biết gọi mẹ, đau lòng ôm cô, mới làm cho người phụ nữ nay khôi phục lại một chút lỹ trí. Mấy năm nay Tiểu Nhan thấy Hàn Mộc
Tử sống như vậy, cô ấy cũng đau lòng thay cô.
Hiện tại quay trở về nước, thấy cô lại vì chuyện của Dạ Mạc Thâm mà phiền não không thôi, Tiểu Nhan càng căm ghét Dạ Mạc Thâm sâu nặng hơn.
Cẩu nam!
Năm đó làm tổn thương Hàn Mộc Tử, bây giờ cũng không định buông tha cho cô.
Dạ Mạc Hàn cứ nghĩ bản thân mình là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dạ là giỏi giang chắc!
Chờ lần sau khi gặp anh, cô ấy nhất định đánh cho anh nhừ xương.
Tại văn phòng cao nhất của tập đoàn nhà họ Dạ.
Dạ Mạc Thâm ngồi thất thần trước bàn làm việc, đôi mày nhíu chặt lại, đầu ngón tay liên tục gõ lên trên mặt bàn.
Đống tài liệu ở trên bàn đã xếp thành ngọn núi nhỏ, nhưng Dạ Mạc Thâm hoàn toàn không có tâm trạng xử lý.
Trong đầu anh hoàn toàn là hình bóng của một người phụ nữ, căn bản không còn để ý đến công việc.
Cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ, Dạ Mạc Thâm lại dường như không hề nghe thấy, vẫn cau mày ngồi im.
Một lúc sau tiếng gõ cửa vẫn vang lên, cảm thấy bên trong không có ai đáp lại, nên người gõ cửa liền tự mình đẩy cửa bước vào.
Sau khi Tổng An đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy dáng vẻ cau mày ngồi trước bàn làm việc của Dạ Mạc Thâm, rõ ràng động tác của bà phát ra tiếng lớn như vậy, nhưng anh lại không để ý giống như đang đi vào một thế giới khác vậy.
Nghĩ lại chuyện xảy ra của mấy ngày qua, khỏe môi Tống An... Khẽ giật giật.
Bà chậm rãi đi đến, sau đó đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa đối diện với Dạ Mạc Thâm, bắt đầu pha cà phê cho mình.
Tiếng nước nhỏ giọt của cà phê làm cho tâm trí của Dạ Mạc Thâm quay về, anh vừa liếc mắt liền thấy Tống An đang ngồi ở ghế sô pha đối diện pha cà phê, lập tức mày nhíu lại. "Tại sao dì lại ở đây?"
Tống An liếc mắt nhìn anh, cảm thấy thích thú liền uống một ngụm cà phê, không để ý đến anh. "Dì vào từ lúc nào?" Dạ Mạc Thâm càng nhíu chặt lông mày lại. "Dì vào lúc tâm trí của cháu vẫn còn đang trong cõi tiên." Tống An mỉm cười, sau đó đặt tách cà phê lên bàn, tiếng cốc sứ đặt lên mặt bàn tạo ra một tiếng cạnh nhỏ, sau đó Tổng An liền lên tiếng: "Thế nào? Tổng giám đốc Dạ từ khi nào lại không có hứng thú với công việc, ở trong văn phòng thất thần, chẳng lẽ đang suy nghĩ làm thế nào để có được lòng phụ nữ?"
Dạ Mạc Thâm không tức giận mà chỉ nhìn chăm chăm bà bằng ánh mắt sắc bén.
Tống An khoanh hay tay trước ngực, nhìn lại anh. "Tuy rằng những lời hôm nay sẽ khiến cháu chán ghét, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cháu dì vẫn muốn nói, đừng hy vọng nữa." "Gì nói cái gì?" Những lời này giống như đụng phải đống vảy ngược của Dạ Mạc Thâm, lông mày anh lập tức cau chặt lại. "Dì nhìn ra được, cô ấy vẫn còn tình cảm với cháu, nhưng nhất định cô ấy sẽ không quay lại bên cháu nữa."
Những lời này khiến cho lông mày Dạ Mạc Thâm càng cau lại chặt hơn, đôi môi mỏng cũng mím chặt lại, ánh mắt không tức giận nhìn chằm chằm Tổng An.
Tống An đứng lên nói: "Cảm thấy những lời của dì rất khó nghe? Không muốn nghe? Nhưng sự thật chính là như thế" "Sự thật gì?" Dạ Mạc Thâm mím môi, lạnh giọng hỏi. "Cô ấy không muốn quay lại với cháu là sự thật, dù cháu có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa." "Tại sao?" Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: "Dì nhỏ thật sự hiểu cô ấy? Còn có thể nói ra những lời này?"
Thấy anh cười lạnh, Tống An cũng không khách khi cười lạnh một tiếng: "Dì là phụ nữ, so với cháu thì phải hiểu rõ suy nghĩ của phụ nữ hơn chứ?"
Dạ Mạc Thâm không nói nữa, nhưng thái độ lạnh nhạt, chứng tỏ anh không muốn rời xa cô ấy.
Hôm nay Tổng An đến đây là muốn phải bỏ tâm tư của anh, dĩ nhiên sẽ không chịu để yên như vậy, bà bước nhẹ nhàng đến. "Năm đó cháu nghĩ rằng mẹ cháu một mình sinh ra cháu sao?"
Dạ Mạc Thâm:".
Nhắc tới mẹ, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn.
Đã nhiều năm trôi qua, mẹ vẫn luôn là kim chỉ nam trong lòng anh.
Nghĩ đến mẹ mình, anh không khỏi không hận nhà họ Dạ, tại sao trên người anh lại chảy dòng máu của nhà họ Dạ. "Năm đó người theo đuổi mẹ cháu không ít, nhưng mẹ cháu lại vì cháu mà không đi thêm bước nữa, hơn nữa cho dù không phải vì cháu, bà ấy cũng không lấy thêm một ai nữa. Cháu có biết vì sao không?"
Dạ Mạc Thâm: "..."
Tống An: "Bởi vì bà ấy thực sự bị tổn thương một cách nặng nề, bà ấy đem hết chân tình trao cho người mình yêu, nhưng rồi lại bị đạp đổ. Từ đấy về sau niềm hy vọng của bà ấy cũng sụp đổ theo, cháu cảm thấy bà ấy sẽ phải xây dựng lại sự lòng tin của mình đối với con người như thế nào đây? Không, phải nói là niềm tin đối với đàn ông. Tình huống của cô ấy so với mẹ của cháu còn tệ hơn rất nhiều, hơn nữa cũng cứng đầu hơn mẹ của cháu, cháu cảm thấy hai đứa còn có cơ hội để ở bên nhau không? Đến một nửa cơ hội cũng không có, nếu dựa theo lời nói mà tính thì chỉ có thể có 10%."
Những lời này của Tổng An đúng là không dễ nghe, nhưng lại nói trúng trọng điểm của vấn đề, nói ra tình hình tế của anh cùng Hàn Mộc Tử.
Chẳng trách... Cô ấy luôn nghĩ cách tránh né, cự tuyệt anh.
Đôi mắt của Dạ Mạc Thâm trở lên thâm trầm hơn, bàn tay buông thống cũng nằm chặt thành nằm đấm. "Vậy phải làm sao?" "Phải làm sao? Chẳng lẽ cháu còn không hiểu ý tứ trong lời nói của dì sao? Cho dù chỉ có 10% cơ hội, cháu vẫn muốn tiếp tục ngốc nghếch hy vọng mà không buông tay sao? Cháu đã trưởng thành rồi, không có thời gian để lãng phí vào chuyện này đâu." "À." Dạ Mạc Thâm khẽ cười nhìn vào dì của mình: "Dù sao dì vẫn là gì của cháu, tính tình của cháu như thế nào dì còn không rõ sao? Đừng nói là 10%, cho dù chỉ có 0,1%, cháu cũng nhất định phải cưỡng cầu bằng được."
Tong An:
Dạ Mạc Thâm: "Cả đời này của cháu chỉ cần một mình cô ấy." "Cháu đúng là hết thuốc chữa!" Tống An không nhịn được, sắc mặt trở nên xanh xao, mắng to: "Bây giờ cháu thể hiện tình cảm cho ai xem? Nếu cháu không muốn mất cô ấy, năm đó tại sao lại làm ra những chuyện ấy? Dì đã nghe Tiêu Túc nói, cô ấy xin được gặp cháu một lần, cháu lại để một người phụ nữ có thai đứng đợi trong đêm mưa gió." Nhắc tới chuyện năm đó, trên mặt Dạ Mạc Thâm xuất hiện sự đau xót, nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm đó khác, là do cháu hiểu nhầm, cháu cứ nghĩ...