Không ngờ thời gian lại trôi nhanh như thế.
Vốn dĩ trước khi bước chân vào hành trình này, trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm không yên mà bây giờ một nửa thời gian đã trôi qua rồi.
Tiểu Nhan chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng: “Vâng”
Sau đó Tiểu Nhan ngẩng đầu lên và liếc nhìn ra biển. Biển về đêm rất đẹp. Bọn họ vẫn luôn ở chỗ này nên có cơ hội được ngắm cảnh trăng nhô lên từ biển. Từ một khoảng cách xa, Tiểu Nhan nhìn thấy một nửa của mặt trăng khổng lồ mọc lên. Một nửa của nó giống như ẩn trong nước, mà nửa đang nhô lên lại được phản chiếu trên mặt nước. Vì vậy, một mặt trăng tròn đã được hình thành, trông nó đặc biệt đẹp đẽ. Cô không thể không chụp lại cảnh này và tiếp tục gửi nó cho Hàn Mộc Tử. Kết quả là cô lại phát hiện ra rằng Hàn Mộc Tử lại chẳng hề trả lời tin nhắn của cô, bên kia vẫn luôn biểu thị trạng thái đang gõ chữ.
Hửm? Tiểu Nhan cảm thấy có chút kỳ quặc.
Cô chống cằm và gửi đi bức ảnh chụp mặt trăng.
Kết quả là cô thấy Hàn Mộc Tử ở phía bên kia mấy lần đều đang ở trạng thái đang gõ chữ, rồi lại chẳng lên tiếng gì nữa. Tiểu Nhan cảm thấy thật sự rất kỳ quái.
Thế này là sao nhỉ? Trước giờ khi Mộc Tử gửi tin nhắn cho cô ấy dường như chưa từng có chuyện như vậy.
“Cậu sao thế?”
Hàn Mộc Tử lại gửi đến một loạt dấu chấm lửng. Một lúc sau cô gửi đến một biểu cảm dễ thương: “Không có chuyện gì, tớ đột nhiên nghĩ ra một chuyện muốn nói với cậu, nhưng vừa rồi tớ lại nghĩ vẫn nên đợi cậu về rồi hãy nói. Cậu cứ chơi vui vẻ trước đi đã nha.”
“A? Có chuyện gì mà phải đợi tớ về mới nói chứ? Bây giờ cậu nói luôn cho tớ đi!”
Hàn Mộc Tử không nói ra thì còn đỡ, nhưng cô vừa nói thì Tiểu Nhan đã hoàn toàn bị kích động bởi sự tò mò. Cô ấy phải lôi kéo Hàn Mộc Tử nói cho cô ấy biết trước mới được. Hàn Mộc Tử thấy Tiểu Nhan bên kia không ngừng thăm dò, lông mày thanh tú của cô không khỏi nhíu lại. Cô căn môi dưới và nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Do Dạ Mạc Thâm mang theo Giá Nhỏ, còn Hàn Thanh lại đi ra ngoài, nên Hàn Mộc Tử dự định đưa Giá Nhỏ đến công ty của anh ấy để thăm thú. Kết quả là một vòng di chuyển này ấy thế mà lại xảy ra chuyện không ngờ. Trước cửa công ty có một người phụ nữ cứ đứng ỳ tại chỗ, cô ta nói muốn gặp Hàn Thanh, nói cô ta là bạn từ nhỏ của anh ấy. Nhưng cách mà cô ta ăn mặc trông khá rách rưới, nếu không phải bây giờ là thời bình thì Hàn Mộc Tử thật sự cho rằng cô ta vừa thoát khỏi hỗn loạn chiến tranh mà đến đây mất.
Nhân viên quầy lễ tân và nhân viên bảo vệ của tập đoàn nhà họ Hàn đương nhiên sẽ không cho người phụ nữ này vào rồi. Dù sao thì cô ta trông bẩn thỉu như vậy, hơn nữa lại không có hẹn trước, làm sao họ có thể cho cô ta gặp được chứ?
Có điều, cô ta không rời đi mà lại cứ đứng ở cửa đợi. Chỉ cần lễ tân và nhân viên bảo vệ của tập đoàn nhà họ Hàn đến làm thì cô ta sẽ yêu cầu được gặp anh ấy. Hàn Mộc Tử tình cờ gặp cảnh này khi mang Đậu Nhỏ qua.
“Tôi xin cô đấy, tôi thực sự quen Tổng giám đốc Hàn mà. Tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã của anh ấy, chỉ là sau này bị mất liên lạc thôi. Cô giúp tôi đi, chỉ cần tôi gặp được anh ấy là anh ấy sẽ nhận ra tôi ngay. Đến lúc đó, tôi sẽ vô cùng cảm kích cô.”
Cô lễ tân này không phải là ai khác mà chính là cái người trước đây đã làm cho Tiểu Nhan mất mặt nên ánh mắt cô ta khi nhìn người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn vô cùng kinh tởm.
“Thanh mai trúc mã của anh ấy, không phải cô còn muốn nói với tôi rằng cô và Tổng giám đốc Hàn của chúng tôi đã đính ước luôn đấy chứ?”
Người phụ nữ sững sờ trước câu hỏi của cô ta, sau đó vô thức gật đầu. Cô nhân viên lễ tân không nhịn được cười ha ha mỉa mai, cười đến mức nước mắt trào ra.
“Chết tiệt… Tôi chỉ thuận miệng hỏi bừa một câu thôi mà cô thực sự dám nói có sao? Cô và Tổng giám đốc Hàn của chúng tôi đã đính ước từ khi còn nhỏ á? vậy thì có lẽ khi còn nhỏ tôi đã cùng anh ấy tắm chung một chậu đấy”
Người phụ nữ: ”… Những gì tôi nói là sự thật, cô có thể để anh ấy gặp tôi nếu cô không tin tôi.”
“Phụt, cô làm tôi buồn cười chết mất. Cô nói thì tôi phải tin à? Không tin cô thì phải kêu Tổng giám đốc Hàn đến gặp cô sao? Tổng giám đốc Hàn bận trăm công nghìn việc, làm sao anh ấy có thời gian để gặp một người lạ như cô chứ? “
“Tôi, tôi thật sự không phải người xa lạ” Người phụ nữ mặt đỏ bừng, cắn môi dưới, biểu cảm thoạt nhìn có chút ngượng ngùng: “Tôi thật sự quen biết anh ấy, chỉ là…”
“Được rồi, cứ coi như là cô đã quen biết đi, nhưng thưa cô, hàng ngày có rất nhiều phụ nữ như cô đến gặp Tổng giám đốc Hàn. Ai cũng nói rằng họ có quan hệ tốt với Tổng giám đốc Hàn đấy. Nếu mỗi người đến, Tổng giám đốc Hàn đều gặp một lần như vậy, thì sau đó anh ấy còn muốn làm tổng giám đốc nữa không? Anh ấy đi làm lễ tân luôn cho xong, rồi cả ngày gặp mấy người phụ nữ muốn trèo cành cao làm phượng hoàng thì được rồi nhỉ?”
Người phụ nữ bị nhân viên lễ tân nói đến á khẩu không trả lời được, khuôn mặt căng cứng đỏ bừng, không nói được một câu nào.
“Tôi thấy cô dáng hình cũng không tệ, muốn bay lên cành cao và trở thành phượng hoàng cũng không phải không thể. Tôi sẽ chỉ cho cô một nơi nhé. Cô đi rồi nói không chừng có thể tiếp cận được mấy ông già đấy. Có thể làm người thứ ba cũng là không tệ đâu.”
Người phụ nữ mặt mày xanh mét khi nghe những lời này, hai mắt rưng rưng, giống như đang bị sỉ nhục: “Cô không giúp tôi thì thôi, tại sao lại nói những điều này làm nhục tôi chứ? Tôi nói rằng tôi quen biết với Hàn Thanh chính là vì tôi biết Hàn Thanh, không hề có nửa lời giả dối!”
“Ồ, không phải cô muốn cặp với đại gia sao?
Nói với cô vài câu vậy mà đã tức giận rồi à? Da mặt mỏng như vậy sau này làm sao mà dụ dỗ được đàn ông chứ?” Lời nói của cô nhân viên lễ †ân càng lúc càng quá đáng.
Người phụ nữ thật sự bị tức giận đến mức nước mắt rơi thẳng xuống, trông rất đáng thương: “Tôi thật sự không dụ dỗ đàn ông, tôi thật sự là đến tìm anh ấy”
Hàn Mộc Tử ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, nhìn thấy vẻ mặt của người phụ nữ kia hình như thật sự bị ảnh hưởng, váy áo quả thực có chút… Cô ta chắc không đến mức ăn mặc thành thế này chỉ để tìm Hàn Thanh chứ?
Đang suy nghĩ miên man thì cổ áo của Hàn Mộc Tử bị kéo xuống. Cô cúi đầu xuống thì thấy Đậu Nhỏ đứng bên cạnh. Nhìn thấy Đậu Nhỏ, Hàn Mộc Tử thầm nói một tiếng “không xong rồi”.
Những lời trong cuộc trò chuyện vừa rồi khó nghe như vậy, không ngờ lại để Đậu Nhỏ nghe được mất rồi, đến lúc cậu bé không học những điều tốt thì phải làm sao chứ? Vì vậy, Hàn Mộc Tử quyết định thật nhanh, cô lập tức ngồi xổm xuống và cười nói: ‘Đậu Nhỏ, vừa rồi con đã nghe thấy hết những lời hai chị kia nói với nhau rồi hả?”
Đậu Nhỏ gật đầu.
Quả nhiên là như vậy. Đến cô còn nghe thấy rõ mồn một, huống chỉ là Đậu Nhỏ. Hơn nữa dựa vào chỉ số thông minh của cậu bé có lẽ còn hiểu hết ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lại kiên nhẫn giải thích: “Mẹ có thể giải thích cho con, nhưng Đậu Nhỏ không nên nghĩ nhiều về chuyện này nha, con hiểu không? Các cô lễ tân có trách nhiệm của lễ tân. Mặc dù cô ta nói lời hơi khó nghe, nhưng mà đây là vấn đề về phẩm chất cá nhân của cô ta thôi, con hiểu không?”
Thực ra Hàn Mộc Tử biết dù không nói ra, Đậu Nhỏ cũng có thể hiểu được. Có điều, cậu bé là con của cô, cho nên cô nghĩ bản thân vẫn nên kiên nhãn giải thích một lần mới đúng.
Sau cùng, Đậu Nhỏ vươn tay ôm lấy cổ Hàn Mộc Tử, cười ngọt ngào: “Mẹ đừng lo, Đậu Nhỏ hiểu rồi ạ”
“Vậy là tốt rồi.” Hàn Mộc Tử cười nhẹ xoa đầu Đậu Nhỏ: “Đi thôi, mẹ con mình đi qua xem một chút.
“Vâng vâng.”
Hàn Mộc Tử cầm tay Đậu Nhỏ đi qua đó. Từ trước đến giờ Hàn Thanh không hề có một người phụ nữ nào bên cạnh, nhưng việc anh có một cô em gái và còn là một người cuồng em gái thì mọi người đều biết. Vì vậy, khi cô xuất hiện cùng với Đậu Nhỏ, mọi người đều theo bản năng nghênh đón.