Hứa Yến Uyển nhếch môi cười tự giễu, cô ta cất chiếc gương nhỏ đi, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện.
Một bóng hình quen thuộc vội vã đi qua.
Hứa Yến Uyển đã nhìn thoáng qua, sau đó liền dừng lại.
Bởi vì người đi qua trước mặt cô ta không phải ai khác, mà là cơn ác mộng của cô ta. Chính là Tiểu Nhan đang đến bệnh viện để kiểm tra.
Nhìn thấy Tiểu Nhan ở đây, với vẻ mặt vẫn vội vàng như vậy, trong lòng Hứa Yến Uyển nghỉ hoặc, cô ấy đến bệnh viện làm gì? Lại còn đi một mình.
Có lẽ bởi vì là tình địch của cô ta, nên Hứa Yến Uyển đặc biệt chú ý đến Tiểu Nha. cô ta xách theo túi không một tiếng động theo sau đi len Sau đó, khi Hứa Yến Uyển nhìn thấy Tiểu Nhan đến khoa sản, sự nghi ngờ của cô ta càng lớn hơn.
Cô ta rõ ràng còn chưa kết hôn, tại sao bây giờ lại đến khoa phụ sản? Lại còn đi vội vàng như vậy, lẽ nào…
Trong đầu cô ta thoáng hiện lên một suy nghĩ, Hứa Yến Uyển trong phút chốc kinh hãi, trợn to hai mắt, cả người đứng tại chỗ như bị đóng băng.
Cô ta chưa kết hôn, mà lúc này đến khoa sản, thì chỉ có một nguyên nhân, là có thể là đang mang thai.
Trên mặt Hứa Yến Uyển không còn giọt máu, da đầu cô ta tê dại nhìn chằm chằm vào lưng Tiểu Nhan. Ghen tị, không cam lòng, tức giận và phẫn uất chôn sâu trong tim cô ta lúc này càng lúc càng bùng phát dữ dội và lan ra, giống như một ngọn lửa lớn gần như bùng cháy. Gần như sự tỉnh táo, lí trí của cô ta đều bị thiêu đốt không còn gì.
Tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy được?
Tại sao, lại bất công với cô ta như vậy!Tại sao?
Hứa Yến Uyển đứng tại chỗ, nhưng trong lòng cô ta đang điên cuồng hét lên, nếu có gương soi vào lúc này, cô ta có thể nhìn thấy nét mặt trầm lặng của mình lúc này trở nên dữ tợn như thế nào!
Cô ta là người đầu tiên bên cạnh Hàn Thanh, nhưng tại sao cô chỉ rời đi vài năm, tất cả đã trở nên khác như thế này?
Cô ta không còn gia đình, không ba không mẹ, giờ ngay cả người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng không giữ được, thì còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa?
Tại sao, tại sao?
Hứa Yến Uyển cảm thấy thân thể và tinh thần của mình mình không thể khống chế đứng lên, thân thể phát run, nhưng từng bước đi về phía Tiểu Nhan.
Cô ấy có thai, đám cưới đều chuẩn bị rồi, cô ta sợ kiếp này mình sẽ không còn cơ hội nữa, tại sao? Rõ ràng cô ta thích Hàn Thanh như vậy, vì Hàn Thanh mà cô ta liều mạng trở nên xuất sắc, từ chối bao nhiêu người điên cuồng theo đuổi.
Rõ ràng trước đây cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều bị hình bóng của Hàn Thanh làm cho lu mờ, cho nên Hứa Yến Uyển từ chối bọn họ, cô ta tin chắc chỉ cần mình kiên trì, một ngày nào đó Hàn Thanh sẽ nhìn thấy sự kiên trì của cô ta.
Cũng không nghĩ đến, tất cả đều đã thay đổi.
Trái tim của anh ấy không phải lạnh lùng, chẳng qua là anh ấy không yêu cô ta thôi.
Tiểu Nhan kiểm tra, sau khi bác sĩ bảo thai nhi ổn định, cô ấy mới yên tâm nhưng có chút lo lắng, hỏi lại: “Nhưng hôm qua tôi suýt ngã, ban đêm gặp ác mộng, bụng hơi đau thì có việc gì không?
Có ảnh hưởng đến thai nhi không?”
Bác sĩ đưa tay nâng kính lên, nghiêm mặt nói: “Cô Chu, bé nhà cô đều bình thường, trước mắt cũng không có vấn đề gì khác. Nếu theo như cô nói, thì có thể do cô quả căng thẳng, cô nên thư giản một chút, đọc nhiều sách nuôi con, nghe nhạc nhẹ nhàng, đừng suy nghĩ nhiều”
Tiểu Nhan gật đầu: “Cảm ơn”
Tóm lại, mọi thứ vẫn bình thường, Tiểu Nhan cầm kết quả kiểm nhà về nhà Sau khi cô rời đi, Hứa Yến Uyển đi ra khỏi góc, rồi nhìn về hướng Tiểu Nhan đang rời đi, toàn thân cô ta sầu muộn như thể bị mắc kẹt trong sương mù đen.
Cô ấy quả nhiên có thai, không nghĩ tới, mệnh của cô ấy lại tốt như vậy.
Đúng là không so sánh thì thôi, nếu so sánh thì thật bi thảm.
Vì Hứa Yến Uyển phát hiện ra rằng,dù là gia thế hay lý lịch thì Tiểu Nhan đều không thể so với cô ta. Cô ta có thể chơi đàn dương cầm, có thể nói bốn năm thứ tiếng, khiêu vũ và quản lý kinh doanh. Cô ta có bao nhiêu kỹ năng, nhưng sao cô ta lại không thể so được một người phụ nữ không biết gì?
Cô ta thực sự không biết, tại sao mình lại không tốt hơn Tiểu Nhan?
Càng nghĩ về điều đó, sự ghen tị trong lòng Hứa Yến Uyển càng lan ra, cô ta không biết mình đã ra khỏi bệnhbằng cách nào, chỉ biết rằng trời bên ngoài đã tối sầm lại, trời vẫn còn lất phất mưa.
Hứa Yến Uyển lấy điện thoại di động ra, vừa muốn gọi điện khóc kể lệ.
Nhưng trong danh bạ,lại không có người nào có thể kêu khóc.
Ba mẹ từng yêu thương, chiều chuộng cô ta đã không còn nữa, về phần Hàn Thanh, anh ấy sẽ bao giờ để ý đến cô ta.
Hứa Yến Uyển, mày thực sự thất bại, mày nghĩ rằng đã sống một cuộc sống thật đẹp đẽ, như một công chúa, nhưng cuối cùng mày nhận được gì?
Cái gì mày cũng không có, hiện tại còn không có tiền, ngay cả muốn nhà họ Hứa vực dậy đều phải nhờ người khác giúp đỡ, còn phải dựa vào xoá đói giảm nghèo, thì có tư cách gì đi cướp người đàn ông của người khác?
Ẩm.
Trời bỗng đổ mưa, người đi bộ đều chạy ra mái hiên trú mưa, một số người cầm ô thì mở ô ra.
Rất nhanh, chỉ còn Hứa Yến Uyển đứng một mình trên đường. Mưa rơi từng giọt từng giọt trên đầu và mặt cô ta.
Sấm sét càng ngày càng càng lớn, mưa cũng càng lúc càng nặng, khắp nơi đều là người đông đúc, vì trận mưa này mà cô ta cơ hồ không mở mắt ra được, phía trước đều là một mảnh mơ hồ, cuối cùng chỗ nào mới là…nơi để để cô ta trở về?
Cô ta không thể phân biệt được là mưa hay nước mắt trên mặt, Hứa Yến Uyển khó khăn lê từng bước về phía trước, và cô ta không biết đã mất bao lâu thì đột nhiên có một chiếc ô che đầu.
Hứa Yến Uyển ngẩn ra, cả người sững sờ tại chỗ.
Lúc này, lại có người che ô cho cô ta.
Hứa Yến Uyển ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền đụng phải một đôi mắt lo lắng.
“Đừng đi nữa, mưa to quá, tôi đưa cô trở về”
Lúc này Hứa Yến Uyển mới nhận ra người đàn ông trước mặt là người đàn ông đã theo đuổi cô ta nhiều năm, nhưng không phải người này ở nước ngoài sao? Bây giờ tại sao anh ta lại ở trong nước, làm sao biết được cô ta sẽ ở đây?
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển trợn to hai mắt: “Anh theo dõi tôi à?”
Sau đó, cô ta đẩy mạnh người đó ra và hất tung chiếc ô trên tay: “Cút ngay cho tôi, đồ cuồng theo dõi!”
Sau khi người đàn ông bị đẩy ra, người đó nhanh chóng đi tới cầm ô giơ lên cao, nắm lấy tay cô ta: “Đừng có làm loạn nữa, cơ thể em không khỏe, bây giờ đi mưa sẽ bị bệnh!”
“Không phải việc của anh!” Hứa Yến Uyễn mắng: “Anh không cần lo chuyện của tôi. Đừng nghĩ rằng anh tốt với tôi vào lúc này thì tôi sẽ thích anh. Hạ Liên Cảnh, anh giả vờ thâm tình trước mặt tôi, là sắp đặt sẵn hả? Anh nghĩ rằng tôi không biết anh có bao nhiêu phụ nữ sao? Loại người như anh, căn bản không hề tôn trọng phụ nữ, thay bạn gái như thay quần áo, Cho dù tôi bây giờ nghèo túng, tôi cũng xem thường anh”
Nghe thấy những lời này, Hạ Liên Cảnh cười bất lực, nhướng mày nắm lấy cánh tay của Hứa Yến Uyển: “Cho nên, em đã yêu người đàn ông không bao giờ liếc nhìn cô hơn một cái sao?
Hứa Yến Uyển cắn môi dưới sắc mặt tái nhợt nhìn anh ta: “Câm miệng.”