CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hàn Thanh đột nhiên hôn tới.

Thế giới im lặng, mọi thứ đều im lặng.

Chỉ còn lại nhịp tim đập rộn ràng vì xúc động.

Bich…

Thình thịch…

Tiểu Nhan cảm thấy tim mình gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực, giống như một con nai nhỏ chạy loạn, tay cô bị kéo cao lên đỉnh đầu, đầu ngón tay lúc này không khỏi run lên.

Rõ ràng… Rõ ràng là cô đã khiêu khích anh ta bằng những lời lẽ táo bạo trước.

Hiện tại có sợ hãi cũng không kịp nữa rồi, tuy nhiên Tiểu Nhan sợ vẫn sợ, nhưng cô không hối hận một chút nào. Đại khái là bởi vì tác dụng của thuốc, cho nên đôi môi mỏng của Hàn Thanh nóng đến mức gần như thiêu đốt Tiểu Nhan, lúc đầu cô hơi khẩn trương, nhưng dưới sự hướng dẫn của Hàn Thanh, cô dần dần nhắm mắt lại.Nụ hôn của anh ta giống như lửa nóng, rơi ở trên môi, vầng trán, mũi, cắm, cổ Tiểu Nhan…

Rơi vào cảnh đẹp.

Hơi nóng lan từ cổ xuống vai.

Ngay khi Tiểu Nhan nghĩ tất cả sẽ nước chảy thành sông, thuận lợi phát triển, trên người cô đột nhiên nhẹ bằng, tất cả xúc cảm và nhiệt độ đều biến mất, cô vừa mới mở mắt, đã nhìn thấy Hàn Thanh lôi một cái chăn ra đắp lên người cô.

Tiểu Nhan không biết đây là tình huống gì, cô hơi ngạc nhiên nhìn anh ta. “Cái này, là làm cái gì vậy?”

Hàn Thanh liếc cô, nhìn thấy cô mặt mày như tơ, môi hiện lên ánh sáng, trên cần cổ trắng nõn còn lưu lại dấu vết của chính mình, khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Rõ ràng trước đây khắc chế rất tốt, nhưng kết quả bởi vì cô nói vài ba câu, còn một chút cử động nhỏ đã phá hỏng hết.

Hàn Thanh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, có thể thấy anh ta đang chịu đựng cực kỳ khó khăn. “Cô bé ngốc, bây giờ vẫn chưa được.” Không được? Có ý gì? Tiểu Nhan không rõ, nhưng khi thấy ý của Hàn Thanh, rõ ràng là sẽ không tiếp tục nữa. Cô theo bản năng muốn vén chăn lên, nhưng Hàn Thanh dường như đã đoán trước được điều đó, anh ta trực tiếp dùng chăn cuốn cô lại.Tiểu Nhan: “… “Ở lại đây, anh sẽ trưng dụng phòng tắm tối nay.” Nói xong, Hàn Thanh đứng dậy rời đi, để lại một mình Tiểu Nhan ngạc nhiên tại chỗ hồi lâu, đợi cô tỉnh táo lại, cô đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại, nhân tiện khóa luôn cửa.

Lúc này, cô mới ý thức được cái gì. Cô muốn đứng dậy, nhưng kết quả cô lại bị chăn quấn lấy, không còn cách nào khác, Tiểu Nhan chỉ có thể lăn một vòng mới đi ra từ trong chăn.

Cô vội vội vàng vàng xông vào phòng tắm, bước hai bước cô mới phát hiện áo khoác của mình đã bị kéo lên, ngay cả cúc áo cũng bị bung ra.

Nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, mặt Tiểu Nhan đỏ lên, cô vội vàng chỉnh trang lại, rồi mới đi đến trước phòng tắm.

Cô vặn chốt cửa, quả nhiên bị khóa, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy Tiểu Nhan gõ cửa, kêu: “Anh đi ra đi, em nói em bằng lòng mà, đến cùng anh đang để tâm chuyện gì vậy? Em là nữ mà em còn không thèm để ý, anh là đàn ông mà lại kinh sợ sao? Hàn Thanh, anh mở cửa nhanh coi!”

Đáp lại cô chỉ có tiếng nước.

Tiểu Nhan tức giận mà không được, mặt cô hồng lên, cô xấu hổ nhưng càng tức giận hơn.

Rõ ràng đã tiến hành được một nửa, anh ta lại đột nhiên thu tay lại, còn chạy đến phòng tắm để tắm, nói cái gì mà giờ thì không được.Tuy cô chưa từng ăn thịt heo, nhưng tốt xấu gì cô cũng từng thấy heo chạy.

Đều lúc này, anh ta lại còn có thể thu tay như thường.

Vừa nghĩ tới chuyện anh ta ở trong đó dội nước lạnh chịu nhịn khổ, tim Tiểu Nhan thắt chặt, cô vừa khóc vừa vỗ vỗ tấm cửa. “Anh mở cửa ra, nói gì đi, anh trả lời vấn đề của em, đến cùng vì sao giờ lại không được? Em vốn không để ý mà, anh để ý như vậy… Có phải là anh mắc một số chứng nghiện không thể nói ra không…

Nói đến phần sau, giọng nói của cô gái còn có tiếng khóc yếu ớt.

Phút chốc, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Tiểu Nhan vừa rồi do sốt ruột, nên nước mắt chảy ra, cô vừa định gõ cửa chuẩn bị nói tiếp, thì cửa phòng tắm lại bị mở ra.

Cửa vừa mở ra, Tiểu Nhan liều mạng nhào tới ôm lấy Hàn Thanh.

Hàn Thanh còn chưa kịp lau khô nước trên người, cô cứ như vậy mà đâm đầu vào trong ngực anh ta, làm cho anh ta không kịp trở tay.

Tiểu Nhan ôm anh ta, nhìn tay anh ta rồi lại ngẩng đầu, dùng hết sức để ôm lấy anh ta, cô buồn bực nói: “Hàn Thanh, nếu tối hôm nay anh còn dám đẩy em ra, em lập tức rời khỏi căn phòng này, anh sẽ hối hận đấy!”

Tay Hàn Thanh giơ lên giữa không trung dừng lại, một lát sau, bàn tay luồn vào tóc của cô, nhẹ nhàngche lại mà xoa xoa. “Biết uy hiếp anh nữa cơ.” Giọng nói của anh ta đã khàn khàn, mang theo vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi: “Hơn nửa đêm, em có thể đi đầu được chứ?”

Tiểu Nhan hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Anh quản em đi đầu, nếu anh không muốn em, em đây đi đầu cũng không quan trọng. Giọng nói anh ta càng thêm bất lực: “Ai không cần em nữa? Suốt ngày miên man suy nghĩ cái gì vậy? “Nếu anh muốn em, sẽ không đẩy em ra ở thời điểm này, anh còn không để ý đến em.” Tiểu Nhan vừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu ngước khuôn mặt nhỏ nhằn lên nhìn Hàn Thanh: “Anh nói thật đi, có phải anh giấu bệnh kín gì không?”

“ Hàn Thanh nhíu mày nhìn cô gái nhỏ của mình, không nói nên lời.

Anh ta chẳng qua là cảm thấy trong tình huống như vậy sẽ oan ức cô mà thôi, cô lại có thể bịa ra một màn kịch lớn, thậm chí ngay cả phương diện bệnh thầm kín cũng đã nghĩ đến, Hàn Thanh bóp mạnh má cô gái nhỏ. “Nói bậy bạ gì đó? Em hy vọng bạn trai em có bệnh kín à?”

Mặt cô bị bóp hơi đau, cô theo bản năng cau mũi một cái nói: “Nếu không có bệnh thầm kín, vậy sao anh không tiếp tục? “Con bé này đúng là…

Bất lực thở dài, Hàn Thanh cúi người ôm lấy bờ vai gầy yếu của cô, trong giọng điệu có ý bất lực. . Truyện chính ở -- TRUMTRUY EN.NE T --

“Danh bất chính ngôn bất thuận, giấy chứng nhận còn chưa lấy, sao lại lên giường được?”

Hả? Tiểu Nhan lúc đầu nghe không hiểu, nhưng sau khi nghĩ lại, cô hiểu ý của anh ta, cô hơi đỏ mặt, anh ta đột nhiên lại nói lời kinh người “Cái này, đây là… Cầu hôn em sao?”

“..” Hàn Thanh bật cười, suy nghĩ của cô gái này không giống với người thường, tuy nhiên, anh ta quả thực cũng có ý tứ kia. Anh ta không phải người dễ xúc động, một khi đã chọn thì sẽ không thay đổi, nếu không thì anh ta đã không chậm chạp không hành động. Sau này, cảm xúc của anh ta không tự chủ được, anh ta cũng đã có dự định khi quyết định ở bên cô Tiểu Nhan hỏi xong, mới ý thức mình hỏi vấn đề ngu xuẩn cỡ nào, người ta rõ ràng chỉ thuận miệng nói, cũng không có ý cầu hôn cô, mà cô lại tự hiểu sai. Thật là mất mặt, thật là mất mặt! Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Đúng, xin lỗi… Vừa rồi em hiểu sai, em…”

“Cô nhóc ngốc, đây sao có thể tính là cầu hôn?”

Hàn Thanh véo nhẹ lấy gáy của cô, giọng nói anh ta khàn khàn, Hàn Thanh anh ta đời này chỉ yêu một cô gái nhỏ này thôi. Nếu cầu hôn ở thời gian này, địa điểm này,thì chẳng phải là khiến cô chịu uất ức sao? Cầu hôn là chuyện quan trọng đến cỡ nào, chí ít cũng cần nghi thức long trọng và chú tâm chuẩn bị chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc