Chương 1583: Xuống ký
Bởi vì hai người kia chính là kẻ đầu sỏ đã đánh Mạnh Khả Phi bị thương nghiêm trọng như vậy.
Nhưng cô bé cũng không thể nói tên họ ra được.
Bây giờ còn phải tận mắt chứng kiến người bạn thân thiết của cô bé giao thiệp với họ nên Mạnh Khả Phi chỉ biết âm thầm cắn môi. Tất cả cũng bởi vì Mạnh Khả Phi quá yếu đuối.
Nếu Mạnh Khả Phi cũng có gia đình bên cạnh thì liệu Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn còn dám tùy tiện ra tay uy hiếp cô bé như vậy không?
Không dám.
Nhưng ông trời chính là không công bằng như vậy đấy, mỗi người từ khi mới sinh ra đã không ngang hàng với nhau rồi. Cả đời này của cô bé đừng trông mong vào gia đình nữa. Bây giờ có đầu thai lại lần nữa thì cũng không kịp nên Mạnh Khả Phi chỉ có thể dựa vào chính cô bé mà tiếp tục cố gắng thôi.
Một ngày nào đó Mạnh Khả Phi sẽ khiến Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn phải trả giá đắt vì tất cả những gì mà bọn họ đã gây ra cho cô bé.
Mạnh Khả Phi nhắm mắt lại, bất giác cô bé đã bẻ gãy cây bút trong tay.
“Pặc”
Một nửa cây bút bay ra ngoài, còn một nửa ở trên bàn ngay bên cạnh cái đèn học phát ra âm thanh cực lớn.
Mạnh Khả Phi thấy vậy thì tim đập bình bịch. Nguy rồi, nếu hai người kia mà nhìn thấy thì sẽ không gây ra phiền phức gì cho cô bé chứ?
“Khả Phi, cậu làm sao vậy?” Đường Viên Viên nghe thấy tiếng động thì tò mò đi tới: “À, bị gãy bút hả?”
Lúc này Mạnh Khả Phi mới phát hiện ra là trong kí túc xá chỉ còn hai người bọn họ.
“Mấy người kia đâu rồi?”
“Hiểu Lộ và Nguyệt Hàn hả? Bọn họ đi ra ngoài rồi, họ nói là hôm nay muốn ra ngoài ăn nên buổi tối khuya mới về. Họ còn nói tối nay sẽ mang bánh ngọt về đây nữa”
Nghe thế thì Mạnh Khả Phi thở phào nhẹ nhõm, may là họ đã rời khỏi đây rồi.
Học kỳ một cứ thế trôi qua. Bởi vì Mạnh Khả Phi học hành rất chăm chỉ nên cô bé gặt hái được rất nhiều tri thức. Còn Đường Viên Viên vừa trải qua một học kỳ, vừa về đến nhà là leo lên cân xem thì đã sút hết mấy cân.
Nhìn thấy cân nặng của mình tự nhiên sụt xuống thì Đường Viên Viên vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ ơi, con xuống ký rồi”
“Hả, sao mới có nửa năm học mà đã sút nhiều ký như vậy hả? Có phải ở trường ăn không ngon phải không?”
Đường Viên Viên rất vui: “Nếu học kỳ sau con lại tiếp tục xuống ký như vậy thì đến lúc học đại học con sẽ gầy xuống phải không?” Nhìn thấy vóc dáng của con gái nhà mình như vậy thì bà Đường thở dài: “Học kỳ này gầy thì không có nghĩa là học kỳ sau sẽ gầy. Bây giờ con đã trưởng thành rồi thì phải chú ý một chút chứ. Con xem có phải những bạn nữ học cùng trường cũng đã bắt đầu trang điểm xinh đẹp rồi không?”
Đường Viên Viên nhớ lại rồi nói: “Hình như là vậy”
“Cho nên con không thể giống như trước kia cứ ăn nhiều đồ ăn ngọt như vậy nữa. Nếu không sau này con sẽ càng ngày càng béo, ai mà còn dám lấy con chứ?”
Bà Đường kéo cô bé trở về với thực tại, lời nói thấm thía: “Phải vận động nhiều vào, đồ ngọt và những đồ ăn linh tinh khác cũng ăn ít lại đi”
“Không” Đường Viên Viên lắc đầu: “Con rất thích ăn đồ ngọt và đồ ăn vặt đó. Hơn nữa về sau nếu không ai cho con ăn thì con còn có anh trai mà”
“Anh trai?”
Bà Đường vừa nghe là biết ngay Đường Viên Viên đang nói tới Uất Trì Diệc Thù nên không khỏi thở dài. Lúc Viên Viên còn nhỏ thì nhà họ Dạ đã có ý muốn sau này lấy con gái của bà ấy làm con dâu nhưng sau này chuyện đó không được nhắc lại nữa. Ngược lại tình cảm của hai đứa nhỏ lại phát triển rất tốt, có điều lại không phát triển theo chiều hướng kia mà thôi.
Mặc dù Uất Trì Diệc Thù mới hai mươi tuổi đầu nhưng cậu giống y như người bố của cậu vậy, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra trên mặt, người khác không hiểu là cậu đang nghĩ gì.
Mà ngay cả chính con gái của bà ấy cũng vậy, mỗi ngày ngoài ăn ra thì là ngủ chứ không nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Thậm chí bà Đường còn thấy được là có thể ngay cả tình cảm là gì thì Viên Viên còn không biết nữa.
Ai da, trước đây khi bà ấy còn trẻ không giống như vậy, tại sao bây giờ lại nuôi dưỡng ra một đứa trẻ khiếm khuyết như vậy chứ?
“Anh trai con với con… không giống nhau. Trong tương lai cậu ấy hoặc là sẽ có bạn gái hoặc là sẽ kết hôn nên không thể đối xử tốt với con mãi được”
Nghe vậy thì Đường Viên Viên sửng sốt: “Tại sao lại không được chứ?”
“Con bé ngốc này, nam nữ khác biệt. Nếu anh trai con có bạn gái rồi mà vẫn còn đối xử tốt với con thì chẳng lẽ bạn gái của cậu ấy sẽ không ghen hay sao?”
Đường Viên Viên cắn môi dưới rồi không nói gì.
“Tương lai con cũng sẽ tìm bạn trai, nếu bạn trai của con vẫn đối xử tốt với người con gái khác thì con có để ý hay không?”
Đường Viên Viên vẫn không nói gì.
“Sao vậy?” Bà Đường thấy cô bé trầm tư im lặng thì liền dừng lại hỏi.
“Có phải… có đúng thật là anh trai sẽ tìm bạn gái không?”
Đường Viên Viên hỏi với vẻ đau khổ: “Có phải sau khi tìm được bạn gái rồi thì anh ấy sẽ không đối xử tốt với con nữa hay không?”
“Cũng không phải nói anh trai con sau khi tìm được bạn gái rồi thì sẽ lập tức đối xử không tốt với con nữa. Mà chính là sau khi cậu ấy có bạn gái rồi thì sẽ không thể dồn hết toàn bộ tinh lực lên người con nữa. Hơn nữa nam nữ khác biệt, chắc chắn cậu ấy sẽ phải chú ý một chút tới việc giữ chừng mực với con chứ. Con nói có phải không?”
Đường Viên Viên không nói gì, mãi một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: lẹ, nếu con nói con không hy vọng anh trai con tìm được bạn gái thì có phải con rất ích kỷ không?”
Đường Viên Viên phát hiện dạo gần đây cô bé có rất nhiều khoảng thời gian không vui. Lúc trước vì những lời đó của anh Sở Phong mà đã nằm mơ, khi tỉnh dậy rồi thì nước mắt đã đầm đìa cả khuôn mặt.
Vừa nghĩ đến việc sau này anh trai sẽ có bạn gái mà không đối xử tốt với cô bé nữa, rồi anh trai cũng sẽ giữ khoảng cách với chính mình thì Đường Viên Viên liền cảm thấy thật là bưồn.
Bà Đường có hơi kinh ngạc: “Con, con không muốn để anh trai con tìm bạn gái sao? Có phải…”
Trong chớp mắt bà Đường nghỉ ngờ có phải con gái của bà ấy thích Uất Trì Diệc Thù hay không nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt như pha lê của con gái thì bà ấy lại cảm thấy không thể nào. Chỉ e là Viên Viên lo lắng sẽ không có ai đối xử tốt với cô bé nữa nên mới nghĩ như vậy mà thôi.
“Mẹ à, có phải con rất ích kỷ không?”
“Không có” Bà Đường ôm lấy con gái của bà ấy, khẽ thở dài: “Thật ra làm người thì ai cũng ích kỷ cả, con cũng chỉ có một chút tư lợi mà thôi. Mẹ sẽ không trách con đâu.”
Đường Viên Viên tựa đầu vào trong lòng ngực của bà Đường, thật sự trong lòng rất buồn.
Trước kia, có thể nói là Đường Viên Viên đều sống ở nhà họ Dạ. Nhưng năm nay nghĩ đến việc có thể anh trai muốn tìm bạn gái, lại thêm những lời nói của mẹ vừa nói xong khiến Đường Viên Viên không dám đi tìm Uất Trì Diệc Thù nữa.
Mãi cho đến khi Hàn Mộc Tử gọi điện thoại đến nhà họ Đường để hỏi thăm xem tình hình thế nào.
Bà Đường quay đầu lại thoáng nhìn qua căn phòng của Đường Viên Viên: “Có thể dạo gần đây chơi nhiều quá nên điên rồi. Lát nữa tôi sẽ nhắc nhở con bé.”
“Bảo con bé có rảnh thì qua đây chơi, Giá Nhỏ chờ đó.”
“Được”
Sau khi tắt điện thoại thì bà Đường đi vào phòng của Đường Viên Viên.
“Dì Mộc Tử gọi điện thoại cho con, hỏi sao không qua nhà họ Dạ chơi?”
Đường Viên Viên đang nằm ở trên giường vẽ tranh, nghe vậy thì tạm dừng vẽ một chút rồi sau đó hạ giọng nói: “Con không muốn đi”
Bà Đường ngồi xuống bên cạnh giường.
“Có phải nguyên nhân là vì mẹ đã nói những lời kia với con phải không? Con sợ sau khi anh trai con tìm được bạn gái thì sẽ không thương con nữa có phải không? Cho nên con dứt khoát không đi đến nhà họ Dạ nữa phải không?”
Đường Viên Viên không nói gì “Có điều con có nghĩ tới chuyện này hay không, đó là nhà họ Dạ ngoài Diệc Thù ra thì còn có rất nhiều người cũng thương yêu chiều chuộng con mà. Có dì Mộc Tử này, còn có Giá Nhỏ này. Họ đã chờ con lâu lắm rồi”
Nghe mẹ nói như vậy thì Đường Viên Viên cũng hiểu được bản thân hơi quá đáng rồi.
“Vậy được rồi, buổi chiều hôm nay con sẽ qua đó” Về phần anh trai, cô bé chỉ cần nói chuyện với cậu ít hơn là được rồi.