CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



Lâm Thanh Thanh?

Hành lang trống không, không có ai cả.

Hàn Mộc Tử căn chặt môi dưới, sững sờ nhìn về phía sau Dạ Mạc Thâm.

Anh không tin vào chính mình?

Trong lúc đang suy nghĩ, Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa, mà bước vào phòng, sau đó khóa trái cửa phòng lại và kéo Hàn Mộc Tử vào trong.

Hàn Mộc Tử có chút khó chịu, anh im lặng như thế này làm gì? Cô muốn hất tay anh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên lưng anh, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn mà hỏi: "Anh nói gì đi chứ? Anh không tin tôi sao?"

Nghe thấy vậy, Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô, cười nói: "Tại sao anh không tin em? Cho dù anh không tin ai, Dạ Mạc Thâm cũng sẽ chỉ tin em."

Lúc đó, cô đến để gặp anh muốn anh nghe cô giải thích, tại sao anh lại không nhìn thấy?

Cô phát hiện thật sự bản thân không thể nhẫn nhịn nổi nữa, nhưng cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng kìm lại.

Cô thấy rằng bây giờ mình thực sự bao dung.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử xoay người, không còn nhìn vào mắt Dạ Mạc Thầm nữa, mà lạnh lùng nói: "Vậy thì tại sao anh lại kéo tôi vào? Nếu cô ta thật sự ở đây, có lẽ tôi có thể tìm được cô ta." “Sau khi tìm được thì sao?" Dạ Mạc Thầm hùng hồn hỏi. "Cái gì?” Hàn Mộc Tử trợn to hai mắt, tựa hồ chưa từng nghĩ anh lại có thể hỏi câu này. "Anh đang hỏi em, sau khi tìm được thì sao? Bây giờ là nửa đêm, em cho rằng cô ta vô cớ đến đây sao? Bài học ngày hôm đó không khiến em tỉnh táo sao? Hay là.." Dạ Mạc Thầm nói từng chữ "Ngày hôm đó anh đã giúp em chịu trận, để cho em được bình an vô sự, như vậy nên em mới không cảm nhận được sự nguy hiểm, cảm thấy có thể thản nhiên xuất hiện ở trước mặt cô ta. Em có sợ nếu như cô ta gặp em thì lại một lần nữa tạt axit em không?"

Cuối cùng, giọng điệu của Dạ Mạc Thâm trở nên lạnh lùng.

Hàn Mộc Tử trợn to mắt không thể tin được: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang chỉ trích tôi sao?"

Dạ Mạc Thâm không phủ nhận, cũng không nói lời nào. Hàn Mặc Tử cảm thấy thật nực cười, một lúc sau mới nói: "Vậy anh cảm thấy mọi chuyện tại sao lại trở nên như thế này?" Mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn im lặng không nói.

Hàn Mộc Tử kiên định nhìn anh: "Nếu không phải tại anh, tôi cũng không bị một người phụ nữ đáng sợ như vậy đeo bám. Anh dây dưa không rõ cô ta là được rồi, tại sao hết lần này đến lần khác còn trêu ghẹo tôi? Nếu không phải là vì anh trêu chọc tôi, Lâm Thanh Thanh cũng sẽ không cho rằng tôi cầu dẫn anh, sau đó nhằm vào tối. Hiện tại ai mới là người nên bực mình đây hả?" "... Anh không thích cô ta, tại sao anh phải hẹn hò với cô ta?" "Anh không thích cô ta, vậy anh đã gặp mặt cô ta nhiều lần như thế làm gì chứ? Dạ Mạc Thâm, anh đang đùa tôi sao?" Hàn Mộc Tử có chút cáu kỉnh, lời nói ra cũng không kịp suy nghĩ.

Dạ Mạc Thâm có lẽ cũng là tức giận, hoặc là muốn giải thích với cô, đột nhiên anh siết chặt cổ tay cô lạnh lùng nói: "Vậy thì tại sao anh lại dây dưa không rõ với cô ta hết lần này đến lần khác, em không biết lý do sao? Nếu anh nhớ không lầm, thì những lần đó em đều có mặt ở đó?"

Hàn Mặc Tử

Cô sững sở một hồi rồi hất tay Dạ Mạc Thâm ra. "Đó là điều mà tôi không biết. Nếu tôi biết anh ở đó, tôi chắc chắn sẽ không đi." “Thật sao?” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Nhưng mà em cuối cùng cũng không biết, cũng đã đi, hiện tại em còn ở trong phòng bệnh chăm sóc anh. Mộc Tử, chẳng lẽ không thấy mọi chuyện đã phát triển hoàn toàn không theo ý muốn của em?"

Những lời này làm cho sắc mặt của Hàn Mộc Tử thay đổi

Anh nói đúng, mọi chuyện không phát triển như cô nghĩ, thậm chỉ còn đi chệch khỏi quỹ đạo mà cô nghĩ, phát triển theo một hưởng mà cô không thể tin nổi.

Đây là một loạt chuyện thật khủng khiếp.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử quay lại, lạnh lùng nói: "Việc đó không liên quan gì đến tôi. Bất kể chuyện phát triển như thế nào, nếu anh qua lại với cô ta thì cũng chính là hẹn hò với cô ta. Anh chỉ cần có một buổi hẹn hò thật sự với cô ta là được rồi, tôi..."

Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị Da Mạc Thâm thô bạo cắt ngang lời cô "Anh thích em, sao anh có thể hẹn hò với cô ta được?"

Hàn Mặc Tử nghẹn ngào.

Người này, anh đang nói hươu nói vượn gì vậy?

Đang khó chịu, lưng cô đột nhiên ấm áp, đúng là Dạ Mạc Thâm đang ôm cô từ phía sau.

Hàn Mộc Tử sững sờ tại chỗ: "Anh làm cái gì vậy?" "Đừng đẩy anh cho người khác. "Cho dù không muốn, cũng đừng đẩy anh ra" Trong giọng điệu của anh có một tia buồn bực, nhưng Hàn Mộc Tử lại không cảm thấy có chút ác cảm nào?

Tuy nhiên, anh không phải của riêng cô.

Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử nhẹ giọng nói: "Anh để cho tôi đi." “Vậy thì em hứa rằng sẽ không đẩy anh cho người khác.

Hàn Mộc Tử: "... Chuyện này kết thúc ở đây, dừng ở đây, không đề cập tới chủ đề này nữa. Vả lại, vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy Lâm Thanh Thanh, tôi nghĩ hiện tại cô ta rất nguy hiểm, tôi muốn gọi điện thoại."

Nghe được sự nghiêm túc trong giọng điệu của cô, Dạ Mạc Thâm từ từ buông cô ra, nhưng trước khi buông cô ra, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm còn cố ý hôn lên gáy cô.

Sự đụng chạm mềm mại và lạnh lẽo khiến Hàn Mộc Tử co rụt cổ lại, tránh xa anh rồi mới kịp phản ứng.

Cô nhìn về phía cửa phòng bệnh lấy điện thoại ra, rồi trốn vào toilet.

Dạ Mạc đã thấy hết những hành động nhỏ này của Xem ra người phụ nữ này thực sự sợ hãi, hơn nữa Lâm Thanh

Thành quả thực rất nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm cũng lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu

Trong toilet.

Hàn Tử bầm số điện thoại di động của Tiểu Nhan.

Tiểu không bắt máy, điều này làm cho trái tim của Hàn Mộc Tử không ngừng đập loạn. Chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Nhan? Tại sao cô ấy không trả lời cuộc gọi của cô?

Vì vậy, Hàn Tử chỉ có thể hết lần này tới lần khác gọi vào số của cô ấy.

Cuối cùng, cuộc gọi thứ năm cũng có người nghe máy, khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Hàn Tử thiếu chút nữa kích động kêu lên. "Cậu sao vậy? Sao nãy giờ không nghe điện thoại? Có chuyện gì sao?" "Chuyện này?" Dường như Tiểu không cảm nhận được sự lo lắng của "Vừa rồi mình không nghe điện thoại vì đang có chuyện gì vậy? "Hai người về nhà họ Hàn chưa?" “Ừ, cậu đã yêu cầu mình đưa cậu nhóc về mà, bọn mình về rồi." "Còn Đậu Nhỏ đâu?" "Đang ngủ rồi." "Cậu xem một chút, tháng bé vẫn an toàn chứ lo lắng. Mình biết cậu lo làng nên tối nay Đậu Nhỏ đến phòng mình ngủ. Hơn nữa, nhà họ Hàn có rất nhiều người đang canh giữ như vậy, Lâm Thanh Thanh còn dám đến đây sao. Nếu cô ta mà dám đến đây để gây Đậu Nhỏ ở bên cạnh mình cũng sẽ rất an toàn. Mà cho dù cậu không tin tưởng mình, thì cũng phải tin anh trai cậu chứ, đúng không?" Câu nói này chính là muốn an ủi Hàn Mặc Tử.

Cô cũng cảm thấy Tiểu Nhan nói đúng, gật đầu nói: "Vậy cậu giúp minh chăm sóc thằng bé cho tốt, đúng rồi... Bên phía trưởng học, tạm thời xin nghỉ đi, mình sợ Làm Thanh Thanh sẽ đến đó. "Trường học? Không có lý nào? Đó là một trường chuẩn của quốc gia, sẽ không cho người lạ vào đâu." "Vậy sao?" Hàn Mặc Tử luôn cảm thấy khó chịu không biết tại sao. Cuối cùng, chỉ có thể cúp máy không giải quyết được gì.

Bình luận

Truyện đang đọc