CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Trở lại phòng thư ký, lỗ tai và mặt Hàn Mộc Tử vẫn còn đỏ.

Vừa đi vào chị Lâm liền nhìn cô.

“Em mới đi đâu thế?”

Giọng nói của chị Lâm như vang lên bên tai, Hàn Mộc Tử nhìn cô ta một cái liên dời đi ánh mắt, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Đi đưa cà phê cho tổng giám đốc, chị Lâm, chị quên rồi sao?”

“Chị chưa” Chị Lâm lắc đầu, sau đó nheo mắt lại: “Em đi đưa cà phê cho tổng giám đốc, vừa rồi chị tới phòng cậu ấy báo cáo, sao không thấy em? Em đã đi đâu?”

Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: “Em không đi đâu cả chị Lâm, sau khi em đưa cà phê cho tổng giám đốc, bụng em có chút khó chịu, nên đi toilet ngay, đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe vậy, chị Lâm quan sát cô một lúc, phát hiện lỗ tai và mặt cô đều đỏ, thấy thế nào cũng không thích hợp, nhưng lúc cô nói chuyện với mình tim cũng không đập, cũng không có thái độ gì, vừa rồi quả thực là làm việc.

Không nhìn thấy cô trong phòng.

Lẽ nào, là mình hiểu lâm? Hay là suy nghĩ nhiều?

“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy hôm nay em có chút kỳ lạ, có phải đêm qua không ngủ ngon không? Cân cho em nghỉ một ngày không?”

Hàn Mộc Tử cảm kích cười với cô ta, sau đó lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của chị Lâm, nhưng em không sao cả.”

“Được rồi, làm việc tiếp đi”

Đợi Hàn Mộc Tử trở lại làm việc, chị lâm sờ căm mình, ngẫm lại tình huống ở trong phòng làm việc vừa rồi. Dáng vẻ hôm nay của hai người đều rất kỳ quái, hơn nữa, cô ta còn nghe nói Geogre đặc biệt tới phòng thư kỳ tìm Hàn Mộc Tử.

Những người trẻ tuổi này, rốt cuộc đang làm gì?

Bởi vì có đoạn nhạc đệm ở phòng làm việc, cả ngày hôm nay Hàn Mộc Tử không yên lòng, luôn dễ nghĩ đến cảnh anh đột nhiên kéo mình vào lòng, sau đó cúi xuống hôn cô Rõ ràng trước đây hai người đã hôn vô số lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi anh mất trí nhớ, vô ý thức mà hôn mình, thật ra Hàn Mộc Tử cũng có thể cảm giác được, nhiều hành động anh làm với cô đều là tiềm thức.

Ký ức đã bị mất, nhưng cảm giác của tứ chỉ thì không.

Thân thể anh vẫn quen thuộc với cô.

Có điều không phải Tô Cửu đã nói khi ở gần với người quen thuộc thì có thể khôi phục trí nhớ sao? Vì sao ở chung một hồi, bao gồm cả cử chỉ thân mật hôm nay, anh cũng không có phản ứng gì đặc biệt?

Càng nghĩ Hàn Mộc Tử càng đau đầu.

Cô dự định sau khi tan làm sẽ về gọi cho Tô Cửu hỏi cẩn thận chuyện này, xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào.

Vì vậy sau khi tan việc, Hàn Mộc Tử liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về gọi điện cho Tô Cửu.

Sau khi ra công ty, Hàn Mộc Tử liền đi tới trạm tàu điện ngầm.

Đi được một nửa, đột nhiên có chiếc xe đỗ trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, để lộ một gương mặt đẹp trai.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng rơi vào trên người Hàn Mộc Tử.

Nhìn thấy anh, Hàn Mộc Tử hơi kinh ngạc, sao anh lại ở chỗ này?

Rõ ràng cô đã rời công ty một khoảng, anh nhìn thấy cô lúc đi ra sao?

“Tổng giám đốc?” Hàn Mộc Tử dò xét mà gọi anh một câu Kết quả Dạ Mạc Thâm lại ném một câu: “Lên xe”

Hàn Mộc Tử: “…”

Cô còn đang do dự, giữa lông mày Dạ Mạc Thâm đã xuất hiện vẻ không vui: “Nhanh lên một chút, nơi đây không thể ngừng xe.”

Lúc này Hàn Mộc Tử mới đi qua, dứt khoát mở cửa xe, ngồi lên.

Hành động của Dạ Mạc Thâm hôm nay thực sự rất khác thường Sau khi lên xe Hàn Mộc Tử nghĩ.

“Đờ ra làm gì? Thắt dây an toàn.”

Lúc cô đang nghĩ hành động quái dị hôm nay của Dạ Mạc Thâm, anh đã nhắc nhở một câu, Hàn Mộc Tử không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cúi đầu thắt dây an toàn.

Sau khi thắt xong, Hàn Mộc Tử xe của anh bắt đầu lái về trước.

Cô không biết Dạ Mạc Thâm muốn làm cái gì, cho nên vẫn im lặng, dù sao buổi chỉ: xảy ra chuyện kia khiến cô khá lúng túng, nhất hiện tại cô không thể nào nhìn thẳng vào Dạ Mạc Thâm.

Một lát sau, Hàn Mộc Tử đột nhiên phát hiện phương hướng xe dường như là đi về nhà mình, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Dạ Mạc Thâm muốn đưa cô về nhà.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng lắm.

Dựa theo tính cách hiện giờ của anh, sao.

có thể đặc biệt đi đường vòng đưa cô về nhà chứ? Đây không giống như chuyện anh sẽ làm.

Nhà Hàn Mộc Tử cách công ty không quá xa, đường càng đi càng quen thuộc, Hàn Mộc Tử rốt cuộc có thể xác định, nhưng vẫn thận trọng lên tiếng hỏi anh: “Anh, anh muốn đưa tôi về nhà à?”

Dạ Mạc Thâm: “…”

Vừa lúc đèn đỏ, xe dừng lại.

Dạ Mạc Thâm nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt lành lạnh mà nhìn cô: “Cô ở đây tự mình đa tình cái gì?”

“Hửm?” Hàn Mộc Tử sửng sốt: “Không phải đưa tôi về nhà, vậy chúng ta đi đâu?”

Dạ Mạc Thâm mím môi, sắc mặc nhìn không tốt “Đi lấy quần áo ngày hôm qua tôi làm rơi.”

Hàn Mộc Tử: “…

Thì ra là thế.

Hàn Mộc Tử biết anh đưa mình về nhà là để lấy quần áo, trong lòng tự nhiên có chút ghen tuông, dỗi anh một câu: “Anh thật sự coi bộ vest là bảo bối à”

Nhìn ra sự bất mấn trên mặt cô, Dạ Mạc Thâm hừ một tiếng: “Đêm qua, có phải cô đấ làm gì với quần áo của tôi không…”

Nghe đến đó, Hàn Mộc Tử chợt cao giọng ngắt lời anh, căn răng nói: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không làm vậy!”

“Thật không?”

Vừa may hết đèn đỏ, Dạ Mạc Thâm đánh tay lái, ánh mắt cũng thu lại, không phản ứng với cô nữa.

Hàn Mộc Tử lại cảm thấy, có thể anh đã xem mình là kẻ biến thái.

Nếu không anh cũng sẽ không cường điệu chuyện này, hơn nữa… Sau khi hôn cô ở phòng làm việc hôm nay, còn nói là bị câu dẫn?

Vốn cô còn định tạo dựng một hình tượng tốt đẹp, ai ngờ… cứ tự sinh tự diệt như vậy.

Hàn Mộc Tử ủ rũ.

Tốc độ xe của Dạ Mạc Thâm rất ổn định, rất nhanh thì tới cửa nhà của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm đỗ xe xong theo cô đi lên lầu.

Lúc hai người đi vào thì đụng trúng chủ nhà chuẩn bị ra ngoài tản bộ sau bữa tối, hôm nay bà ấy còn dắt một con chó, thấy Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm tiến đến, bà ấy lộ ra nụ cười mỉm.

“Mộc Tử, dẫn bạn trai về nhà à?”

Hàn Mộc Tử: “…

Cô thật muốn tranh cãi một trận, đây không phải bạn trai cô, nhưng tới hai ngày liên tục, cho dù cô nói không phải, chủ nhà cũng không tin.

Cuối cùng Hàn Mộc Tử lười giải thích, chào hỏi chủ nhà một tiếng rồi lên thẳng lầu.

Lúc cô mở cửa, Dạ Mạc Thâm ở sau lưng bất ngờ nói một câu: “Cô nói với bà ấy tôi là bạn trai cô?”

Tay Hàn Mộc Tử đang mở cửa run lên một cái, chìa khóa cạch một tiếng rơi xuống ất, cô hốt hoảng cúi người xuống nhặt lên mở cửa lần nữa, sau đó hung tợn nói “Làm sao có thể? Tôi không phải người thích tung tin đồn, là sức tưởng tượng của chủ nhà quá phong phú.”

“Vậy sao?” Dạ Mạc Thâm không mặn không nhạt liếc cô, bước chân chậm rãi tiến vào.

Trong tủ giày của cô vẫn chỉ có mình đôi dép trong nhà của cô, Dạ Mạc Thâm chỉ có thể đi chân trần vào nhà, cảm giác lành lạnh khiến anh nhíu mày. Xem ra anh phải nhắc nhở cô chuẩn bị đôi dép cho nam trong nhà rồi

Bình luận

Truyện đang đọc