CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Trong không gian nhỏ hẹp, Tiểu Nhan bị Tiêu Túc ép phải liên tục lui về phía sau, cho đến khi lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo không thể lui nưa.

Cô ấy không nhịn được đưa tay ra chắn phía trước, ngăn không cho Tiêu Túc tiến lên.

“Anh, anh đừng lại đây.”

Theo cách này, đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô ấy đang áp vào ngực của Tiêu Túc, cậu ta liếc nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn và sạch sẽ đó, luôn cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đập vào, tim không ngừng run lên.

Cô gái nhỏ trước mặt này vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nếu không bị lý trí khống chế thì cậu ta thật muốn cúi đầu…

Nghĩ đến điều này, Tiêu Túc nhắm mắt lại và cố gắng kiểm soát những suy nghĩ bất lương của mình.

“Tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi sẽ không ép buộc em, nhưng mà em cũng không thể kiểm soát được suy nghĩ của tôi. Tôi đã nói thích em là chuyện rất nghiêm túc và muốn ở bên em cũng là chuyện rất nghiêm túc, nhưng mà… tất cả những điều này đều yêu cầu em cho tôi một cơ hội”

Tiểu Nhan không ngờ rằng mình sẽ có một ngày cậu ta động như vậy, hơn nữa cậu ta còn dựa gần đến mức độ cô ấy không thể trốn tránh được Cô ấy nhìn chằm chằm Tiêu Túc trong khoảng cách gần: “Cái đó…”

“Cho nên cho dù hiện tại không muốn cho tôi cơ hội thì hiện tại cũng đừng đẩy tôi ra được không?”

Tiêu Túc cúi đầu, hiển nhiên là đặt tư thế rất thấp.

Tiểu Nhan bị sốc, cậu ta đang cầu xin cho chính mình sao?

Làm sao chuyện này có thể?

Cô ấy chỉ không muốn Tiêu Túc lãng phí thời gian cho bản thân, dù sao thì khi chỉ nhìn vào một người thì sẽ bỏ lỡ những khung cảnh xung quanh mình.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng Tiêu Túc thực sự…

Ding…

Ngay khi Tiểu Nhan không biết phải trả lời câu hỏi của Tiêu Túc như thế nào thì cửa thang máy mở ra Tiểu Nhan giống như là nắm được cọng rơm cứu mạng, đẩy Tiêu Túc ra rồi chạy ra ngoài.

Nhưng khi mới chạy ra ngoài thì cô ấy đã choáng váng vì nhìn thấy Hàn Thanh.

Anh ta không thay đổi cảm xúc chờ đợi bên ngoài cửa thang máy, vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi, cô ấy tự hỏi không biết Hàn Thanh có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không.

Trong lòng có một tia hoảng sợ, môi run lên muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lời nào.

Khi cô ấy đang giấy dụa thì Hàn Thanh đã bước vào thang máy với vẻ mặt lạnh lùng.

Anh ta… không quan tâm chút nào.

Mà cô ở đây tưởng bở cái gì đây?

Tiểu Nhan không chần chừ nữa, nhanh chóng rời đi.

Anh ta nhìn thấy thì thấy vậy, dù sao anh ta cũng sẽ không quan tâm, chưa kể vừa rồi cô ấy và Tiêu Túc thật ra không có làm gì. Cho dù cô ấy và Tiêu Túc có ôm nhau thì anh ta cũng sẽ không có biểu hiện gì thêm trên khuôn mặt của mình.

Cô ấy trở lại phòng bệnh, Hàn Mộc Tử đang ngồi ở trong đó, khi vừa thấy cô ấy đi vào thì Hàn Mộc Tử đã mỉm cười chào hỏi.

“Tiểu Nhan, cô đã đến rồi”

Trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy khó chịu, nhưng cô ấy không muốn người khác biết, đặc biệt là Mộc Tử vì vậy cô ấy chỉ có thể gượng cười.

“Ừ, cô có khỏe không? Tôi nghe Tiêu Túc nói dì Tống đã đưa cô đi khám bệnh? Có phải là chuyện gần đây làm đứa bé.. “

“Không có.”

Hàn Mộc Tử lắc đầu phủ nhận: “Chỉ là đi kiểm tra vậy thôi, để cho mọi người a cứ yên tâm, đứa nhỏ không sao cô không cần lo lắng.”

“Vậy thì tốt” Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới.

“Đêm nay Đậu nhỏ không có ở đây, tôi với cô ngủ chung đi” Hàn Mộc Tử dừng lại, nhớ tới hai người đã lâu không có ngủ cùng nhau, cô từng cùng Tiểu Nhan chen chúc trên giường lớn để ngủ khi còn chưa sinh Đậu nhỏ, buổi tối hai người có khi nói chuyện rất lâu, luôn nói không xong.

“Được chứ”

Thời gian trôi qua nhiêu năm, Hàn Mộc Tử cũng rất nhớ cảm giác này.

Vì vậy hai người cởi áo khoác ra, chen chút với nhau, bởi vì là mùa đông nên ở bên nhau rất ấm, có thể nói là sưởi ấm cho nhau.

Tuy nhiên, bởi vì Hàn Mộc Tử đang mang thai nên động tác của Tiểu Nhan vô cùng nhẹ nhàng, cô ấy không dám siết quá mạnh vì sợ làm cho Mộc Tử Hàn đau.

Một lúc sau, hơi ấm trong chăn bắt đầu bốc lên.

Tiểu Nhan thở dài.

“Tôi nhớ khi mới ra nước ngoài, chúng ta đã quấn lấy nhau như bây giờ. Lúc đó… cô cũng vừa mới mang thai”

Nhớ lại lúc trước mắt, trước mắt Hàn Mộc Tử cũng xuất hiện hình ảnh vài năm trước, lúc đó…

sau khi rời khỏi Dạ Mạc Thâm thì cô cũng ra nước ngoài, không ngờ Tiểu Nhan lại đi cùng.

Sau đó, có thể nói là đã sống chung với cô ấy.

Trong rất nhiều giấc mơ nửa đêm không thoải mái của mình, Tiểu Nhan không biết đã an ủi cô ấy bao nhiêu lần, nên quan hệ giữa hai người mới tốt như vậy.

Đã nhiều năm như vậy, nó không hề suy giảm.

“Ừ, lúc đó cô luôn lo lắng sẽ làm tổn thương em bé, cho nên ngủ rất thành thật” Tiểu Nhan mím môi: “Đúng vậy, mẹ tôi khi còn nhỏ nói tôi ngủ rất loạn, có thể xoay 365 độ. Nhưng tôi không biết đó có phải là gánh nặng tâm lý hay gì đó không cũng không có thay đổi tư thế”

Hàn Mộc Tử nhìn cô ấy và cười khúc khích.

“Cảm thấy rất dăn vặt sao?”

“Không! Không!” Tiểu Nhan nghiêng người và nói nhỏ: “Tôi có thể tìm được một người chị tốt như cô thì làm sao có cảm giác bị hành hạ chứ”

Tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình rất quan trọng trong quỹ đạo của đời người, Tiểu Nhan cảm thấy vì bạn tốt mà chịu chút tủi thân và dằn vặt thì cô không cảm thấy oan ức chút nào và bây giờ chỉ cảm thất hoàn hảo và hối tiếc mà thôi. Dù sao thì những ngày đó cũng không kéo dài được bao lâu, về sau bụng của Hàn Mộc Tử càng ngày càng lớn, Tiểu Nhan cũng không dám làm càn, mỗi đêm lên giường đều phải thận trọng, và cô ấy sẽ đi chậm lại khi cô ấy dậy đi vệ sinh vào ban đêm, vì sợ làm cho Mộc Tử thức giấc.

Tuy nhiên, cô lại bỏ qua một điều đó là Mộc Tử Khi đó đang mang thai, lúc đó cô ngủ rất được, sau này khi Tiểu Nhan nhớ lại sự việc này, cô ấy luôn cảm thấy nếu cô thức dậy vào ban đêm và mở nhạc thì Mộc Tử có lẽ vẫn có thể ngủ ngon.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cười khanh khách.

“Cô đang cười gì vậy?”

Vì vậy, Tiểu Nhan đã nói ra những suy nghĩ thực sự bên trong của mình.

Hàn Mộc Tử không khỏi buồn cười, sau đó nói: “Thật ra lúc đầu cũng không biết tại sao có thể ngủ nhiều như vậy, hiện tại cái này cũng… hai đứa nhỏ đều có thể ngủ ngon”

“Chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng là con trai?”

Con trai? Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, không biết trong lòng là loại cảm giác gì.

Thật ra cô có chút tham lam, cô mong đứa nhỏ này là con gái.

Bằng cách này, cô ấy có thể có cả trai cả gái.

Tuy nhiên, nếu thực sự là con trai thì không thành vấn đề, dù là con trai hay con gái thì đều là con của cô và Dạ Mạc Thâm.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, đứa nhỏ đã được gần bốn tháng, bụng dưới phình to rõ ràng. Cô cười nhạt: “Tôi cũng không biết nữa, dù sao thì cũng không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần nó có thể sinh ra một cách an toàn và thuận lợi, đó là quà tặng của ông trời cho tôi. Nếu là con gái thì hãy để Đậu nhỏ nuông chiều con bé nhiều hơn trong tương lai. Còn nếu là con trai thì sẽ có em có thể sát cánh cùng Đậu nhỏ.”

Tiểu Nhan thì thầm: “Thực ra tôi nghĩ con gái tốt hơn. Con gái thật ngọt ngào, hơn nữa cô sẽ có cả trai cả gái. Mộc Tử nếu đứa bé này là con traithì sao… cô sẽ sinh thêm một đứa bé nữa chứ? Sinh con gái rồi để hai anh trai cùng cưng chiều em gái.”

Bình luận

Truyện đang đọc