CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

“Có lẽ là thế.” Tiêu Túc mỉm cười thật nhẹ.

Có lẽ đúng là như vậy thật, nhưng thế giới của người lớn khác với thế giới của trẻ nhỏ.

Hồi còn nhỏ, khi cãi vã có thể dễ dàng nói ra

một câu rằng chúng mình làm lành nhé. Đến lúc lớn lên rồi, câu nói kia ngày càng khó thốt nên thành lời.

Giữa các cặp đôi, giữa bè bạn, giữa người thân trong gia đình đều như vậy.

“Chú Tiêu ơi, chú thấy Đậu Nhỏ nói có đúng không?"

“Ừ, Đậu Nhỏ nói gì cũng đúng.

“Thể có đúng là chú Tiêu thích dì Tiểu Nhan hay không?”

Tiêu Túc: “ Thế nào mà lại quay trở về chủ đề này rồi? Cái thằng bé này, sao cháu có hứng thú với chuyện của người lớn quá vậy?”

Hiển nhiên, Tiêu Túc sẽ không thừa nhận việc cậu ta thích Tiểu Nhan đầu.

Trước đây, cậu ta không có cơ hội để bộc lộ thành lời, bây giờ sẽ lại càng không, cậu ta của hiện tại... không có tư cách.

Lúc Tiêu Túc đang chuẩn bị nói điều gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, rồi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, là y tá đến kiểm tra tình hình bệnh nhân.

Khi nhìn thấy y tá, Tiêu Túc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình như được giải cứu.

Sau khi đã kiểm tra xong và đi, phòng bệnh lại trở về trạng thái yên tĩnh.

May mắn thay, lần này Đậu Nhỏ không gặng hỏi cậu ta thêm nữa, Tiêu Túc nghĩ ngợi một lúc rồi cất tiếng: “Đậu Nhỏ này, chú đi ra ngoài hít thở cho thoảng, cháu ở lại đây một lúc nhé, có chuyện gì thì mở cửa ra gọi chú Tiêu.”

“Dạ!" Đậu Nhỏ gật đầu thật đáng yêu, nét cười hiện lên trong đôi mắt bé bỏng.

Không ngờ rằng chủ Tiêu lại là một ông chú nhát như thỏ đế.

Sau khi bước ra bên ngoài cửa phòng, Tiêu Túc ngồi xuống dãy ghế đặt trên hành lang, đôi chân dài không có chỗ để đành phải duỗi ra phía trước. Tiêu Túc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình bé Đậu Nhỏ, sau khi tự nhủ lòng rằng chủ Tiêu là một ông chú nhất như thỏ để thì cậu bé quay lại nhìn Dạ Mạc Thâm đang nằm trên giường bệnh.

“Ba xấu xa của con ơi, con còn chưa tìm ba đề

tính số thì ba đã hôn mê rồi.

Nhưng có hôn mê cũng không ảnh hưởng gì đến đến việc cậu bé đòi nợ.

Đậu Nhỏ ngẫm nghĩ một lúc, nụ cười bất chợt hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đậu Nhỏ tung tăng cất bước đến bên giường bệnh của Dạ Mạc Thâm, cậu bé nhanh nhẹn cởi bỏ đôi giày đang đi và chiếc áo khoác to tướng trên người xuống, động tác trèo lên trên giường bệnh hết sức nhẹ nhàng, dáng người nhỏ nhắn quỳ bên cạnh Dạ Mạc Thâm.

Do hiện giờ vẫn đang trong tình trạng hôn mê nên Dạ Mạc Thậm nhắm mắt suốt.

Sau khi quỳ xuống bên cạnh người anh, Đậu Nhỏ ngắm nghía khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và hừ một tiếng nặng nề: "Ba xấu xa kia, ngoài gương mặt giống của con ra thì chẳng có một ưu điểm nào hết cả!" Nói rồi, Đậu Nhỏ đột nhiên giơ bàn tay nhỏ nhắn ra, nhéo mạnh hai bên má của Dạ Mạc Thâm, vừa xả cơn bực tức vừa nói: “Ba xấu xa này, bắt nạt mẹ đã đành lại còn bắt nạt cả Đậu Nhỏ, đang yên đang lành tự dưng lại ngất, làm cho mẹ không còn lo lắng cho Đậu Nhỏ nữa.

Dưới bàn tay mũm mĩm, những đường nét khôi ngô tuấn tú của Dạ Mạc Thâm trở nên méo mó. Đậu Nhỏ nhìn chăm chăm khuôn mặt đang biến dạng do đủ kiểu tác động của mình, nở nụ cười tinh quái.

Cũng may mà ba không phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không bị cậu bé bóp nhéo mạnh bạo như vậy thì chắc các bộ phận giả đã rơi hết ra rồi.

Chơi đùa đang vui vẻ, Đậu Nhỏ cưỡi luôn lên người Dạ Mạc Thâm, ngồi ở vị trí cao hơn bụng anh một chút giống như là cưỡi ngựa, tiếp tục nhào nặn gương mặt của ông ba Dạ Mạc Thâm.

Đúng lúc Đậu Nhỏ định lấy điện thoại di động ra chụp lại bộ dạng của Dạ Mạc Thâm thì người đang hôn mê kia bỗng có một chút phản ứng.

Đậu Nhỏ nhìn thấy lông mi của Dạ Mạc Thâm khẽ lay động, như có hiện tượng sắp tỉnh lại, không thể để cho ba bắt gặt trò đùa tai quái của cậu được, Đậu Nhỏ bèn thả tay ra đợi một lúc, Dạ Mạc Thâm vẫn mê mệt chưa tỉnh.

Thế là Đậu Nhỏ lại đánh liều vươn bàn tay về phía khuôn mặt kia một lần nữa.

Bop!

Bất thình lình, bàn tay của Đậu Nhỏ bị túm ngay lại, Dạ Mạc Thâm mở mắt ra, trong đôi mắt đen lay lấy ấy ngầm chất chứa một vẻ nghiêm nghị, bầu không khí nguy hiểm ập tới bao trùm lên cả căn phòng bệnh.

Hả?

Đậu Nhỏ không ngờ được rằng Dạ Mạc Thâm có thể thức dậy nhanh đến như thế, rõ ràng mới vừa rồi còn nằm ngủ li bì làm thế nào cũng không tỉnh lại được thế mà giờ vừa mới tỉnh giấc đã túm ngay lấy bàn tay bé nhỏ của cậu.

"Làm trò gì thế?” Dạ Mạc Thâm vừa thức giấc, vẻ nghiêm khắc toát lên trong giọng nói khàn đặc. Có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy nên tâm trí của anh vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tỉnh táo, bàn tay đang nằm lấy bé Đậu Nhỏ cũng ra sức siết mạnh, cho đến khi hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn của cậu con trai phản chiếu trong đôi mắt mình, Dạ Mạc Thâm mới ngẩn người ra, ánh nhìn nghiêm khắc phai nhạt dần đi.

Ban đầu, bé Đậu Nhỏ chỉ có ý định bày trò trêu chọc Dạ Mạc Thâm nên mới cấu véo đôi má của anh một chút mà thôi, nhưng ai ngờ đâu anh lại bất thình lình thức dậy và túm chặt lấy bàn tay của cậu bé, mà lại còn dùng sức nằm rõ chặt.

Cậu nhóc bé nhỏ bỗng chốc cảm nhận được sự đau đớn, đôi chân mày nhíu chặt, tiếp đó, cậu bé nhấc bàn tay còn lại lên trực tiếp tặng ngay cho Dạ Mạc Thâm một cú đấm mà chẳng hề tỏ ra mảy may nao núng.

“Ba đều cáng này, dám bắt nạt cả Đậu Nhỏ cơ

à!"

Một tiếng binh vang lên!

Nắm đấm nhỏ nhắn mềm mại đóng lên con mắt bên trái của Dạ Mạc Thâm một con dấu.

Dạ Mạc Thâm:” ”

Anh đã bị cú đấm này làm cho tỉnh táo hằn. Sau khi làm xong thủ tục ra viện rồi trở về căn nhà thuê của Hàn Mộc Tử, anh nổi trận lôi đình đến nỗi mất hết lí trí, sau đó nghe thấy một giọng nói trẻ con non nớt, anh quay người lại thì nhìn thấy một cậu nhóc trông giống hệt như mình hồi nhỏ, chẳng đợi anh kịp bình tĩnh lại thì cậu nhóc đã tặng ngay cho anh một cú đấm.

Sau đó, Dạ Mạc Thâm xách cổ cậu nhóc ra bên ngoài trò chuyện, tiếp theo thì... rất nhiều cảnh tượng mà anh chưa từng gặp bao giờ ùa vào trong tâm trí, những hình ảnh vụn vỡ và lẻ tẻ không hoàn chỉnh, nhưng lại gây tác động một cách dữ dội lên não bộ của anh, như thể muốn phá tan lớp niêm phong để thoát ra ngoài vậy.

Lúc đó, Dạ Mạc Thâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, vừa định nó gì đó với bé Đậu Nhỏ thì đã mất đi ý thức.

Cơn đau lan ra từ mắt trái kéo tâm trí của Dạ Mạc Thâm trở về với hiện thực. Dạ Mạc Thâm nới lỏng bàn tay đang nằm lấy bé Đậu Nhỏ, hậm hực hừ lên một tiếng.

Sau khi lấy lại được tự do, bé Đậu Nhỏ vội vàng đứng lên khỏi người anh, chuẩn bị chuồn xuống khỏi giường bệnh nhanh thoăn thoắt.

"Khoan đã!”

Thấy hành động của cậu bé, Dạ Mạc Thâm cất tiếng gọi cậu lại.

Bé Đậu Nhỏ dừng động tác của mình lại, ngước mặt lên nhìn anh.

“Làm cái gì ạ?”

Tuy giọng nói nghe bực bội khó chịu nhưng vẫn là chất giọng non nớt của một đứa trẻ con, lại cộng thêm khuôn mặt bé bỏng giống y hệt anh lúc nhỏ, Dạ Mạc Thâm gần như có thể khẳng định được rằng cậu bé con trước mặt này đây chính là con trai của mình.

Anh lại liếc mắt nhìn cổ tay của cậu bé vừa mới bị mình siết chặt đến nỗi đã đỏ tấy cả lên, Dạ Mạc Thâm chau mày và nói: “Vừa rồi không phải là cố tình đầu, có đau không?"

Dứt lời anh liền ngồi dậy, giơ tay dễ dàng kéo lấy cậu bé và ôm vào trong lòng. Tuy Đậu Nhỏ là một cậu con trai, nhưng dù gì cũng vẫn là đứa trẻ, thân mình thật sự rất mềm mại, Dạ Mạc Thâm ôm được cậu bé trong vòng tay cũng mềm lòng theo. Anh không bận tâm đến con mắt trái vừa bị đấm rõ đau nữa, chỉ để mắt đến vết hằn trên cổ tay cậu bé, rồi lại nhớ đến việc cậu bé là con trai mình, giọng nói của Dạ Mạc Thâm bỗng chốc trở ên dịu

Bình luận

Truyện đang đọc