**********
Ông ngoại của Uất Trì Kim và nhà Đoan Mộc củng pháu phải người đi tìm Đoan Mộc Tuyết.
Nhưng mà Hàn Mộc Tử không hề biết rằng, đang có một chuyện quan trọng hơi nữa đang chờ đợi cô.
Chính cô của Dạ Mạc Thâm đã suy nghĩ kỹ và sắp quay về.
Lúc Hàn Mộc Từ đi ăn cơm trưa, có nói điện thoại với bà ấy, nghe thấy bà ấy trả lời rằng sắp quay về mà có chút kinh ngạc.
Cô còn tưởng rằng sau một thời gian dài suy nghĩ như vậy, Tổng An sẽ không đồng ý quay lại mà giúp cô đầu, không ngờ được là bà ấy lại đồng ý.
Sau đó Hàn Mộc Tử kể sơ qua về những chuyện gần đây, và tình hình trước mắt cho Tống An nghe, Tổng An nghe xong liên yên lặng một hồi lâu, sau đó nói: "Lúc nào dì đi đến sân bay, cháu đưa nó đến gặp di."
Nghe lời này Hàn Mộc Tử liền bối rồi: “Dì Tổng, bây giờ anh ấy không nhớ được dì, dì muốn nói sự thật cho anh ay sao? Cháu "Tấm lòng của cháu di hiểu được, cháu cứ yên tâm đi, tạm thời dì sẽ không nói chân tưởng với nó, nhưng dì là cô của nó, dì muốn gặp nó trước, xem xem bây giờ nó thành bộ dạng gì tối."
Tổng An nhất định sẽ không hại Uất Trì Thâm, điều này Hàn Mộc Từ vô cùng rõ ràng, vì vậy cô rất nhanh đã đồng ý.
Bảo Dạ Mạc Thâm cùng mình đi đến sân bay đón người, hẳn là không phải là việc gì khó khăn.
Vấn đề là không biết Dạ Mạc Thâm có nhận ra cô của anh hay không, dù sao Tổng An tên thật là Uất Trì Tâm, lỡ như người nhà Uất Trì đã nói về người này cho anh biết rồi thì sao?
Hàn Mộc Tử cắn môi, bắt đầu cảm thấy điều này thất rối rắm.
Nghĩ cả buổi, Hàn Mộc Từ lại cảm thấy bản thân là lo bỏ trắng răng rồi, vì vậy lại nghiêm túc làm việc, đợi lát nữa tan làm thì bảo Dạ Mạc Thâm đi đón Tổng An cùng mình là được rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến thời gian tan làm, lúc Hàn Mặc Từ thu dọn tài liệu, chị Lâm không nhịn được mà đi qua hỏi GỖ. "Gần đây em đều tan làm với tổng giám đốc sao?" Nghe thấy vậy, Hàn Mặc Tử ngày ra một lát, cuối cùng cũng gật đầu,
Chị Lâm lộ ra vẻ tưới cười thần bị "Được đấy nha, phát triển rất nhanh đấy, đừng có nói là hai người đã sống chung rồi nhớ
Đối với chị Lâm, Hàn Mặc Từ cũng không muốn giấu giếm cô ấy, dù sao ngày hôm đó thái độ của cô ấy với Đoan Mộc Tuyết cũng rất rõ ràng, liếc một cái liền nhìn ra được cô ấy không phải là kiểu người nịnh bợ, mà là cũng không thích người được người khác chống lung.
Cô ấy cũng biết được chuyện của bản thân và Dạ Mạc Thâm lâu như vậy rồi, nhưng không tiết lộ một chút thông tin nào ra ngoài.
Thậm chí Hàn Mộc Tử còn cảm thấy rằng, cho dù cô nói là bản thân sắp kết hôn với Dạ Mạc Thâm rồi thì chị Lâm sẽ không nói gì sau lưng cô.
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử liền nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng không tính là sống chung
Chị Lâm: "... Chi hiểu rồi."
Cô đã nói như vậy, chứng tỏ là thực sự sống chung rồi.
Chị Lâm ríu rít nói: "Chị thực sự không ngờ được đầy, lực tổng giám đốc mới vừa nhận chức, chị có thay anh ấy không thèm để ai vào mắt, tránh phụ nữ như tránh rắn rết, chỉ còn tưởng không ai lọt được vào mắt anh ấy, có thể cả đời này anh ấy sẽ lẻ loi, không ngờ toi..."
Cô ấy tám chuyện vài câu, sau đó nhìn lên đồng hồ không sớm nữa, liền không hàn huyện với Hàn Mộc Từ nữa, thu dọn đồ đạc để đi về trước.
Hàn Mộc Tử nghĩ một lát, cũng thu dọn đi ra khỏi phòng. đạc rồi
Trước khi đi cô nhìn qua phòng làm việc Dạ Mạc Thậm một chút, sau đó lấy điện thoại ra liếc qua,
Có tin tức Tổng An gửi cho cô, nói có thể vào bảy giờ tối nay bà ấy sẽ đến.
Bảy giờ...
Hàn Mộc Tử nghĩ như vậy, liền cầm điện thoại đi xuống tầng.
Cô dựa theo phương hướng phải trước mà đi, rất nhanh xe của Dạ Mạc Thầm đã đi đến bên cạnh cô, Hàn Mộc Tử nhanh chóng lên xe,
Sau khi xe, Hàn Từ vừa đeo dây an toàn vừa nhìn Da Mạc Tham, do dự không biết phải nói chuyện đi đón người ở sân bay với anh như thế nào "Có chuyện gì muốn nói với anh hả?" không ngờ cô chỉ dùng ánh mắt bối rối nhìn anh một cái mà Dạ Mạc Thâm đã nhận ra được trong long cô có suy nghĩ, chủ động hỏi.
Nhưng mà trong phút chốc Hàn Mộc Tử lại ngơ ra, sau đó lập tức phải ứng lại, gật đầu. "Em có một người bạn, lúc bày giờ đến sân bay, em phải đi đón cô ấy, vì vậy..." Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng mà nhìn Dạ Mạc Thậm.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm dán chặt vào cô, hai người nhìn nhau một lát, cũng không biết có phải những lời cô nói lúc nãy đã chọc giận gì anh không, Hàn Mặc Tử lại cảm thấy ánh mắt của Dạ Mạc Thâm chợt sáng lên, không có cảm xúc nhưng lại mang theo chút áp lực
Nhiệt độ trong xe có chút thấp.
Một lát sau, Hàn Mộc Tử không nhịn được nữa mà nói: "Nếu không thi, anh đi cùng em đến sân bay?"
Sau khi hạ giọng xuống, mặc dù nhiệt độ trong xe vẫn còn thấp, nhưng lại đỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Vốn đi lúc nãy có muốn nói là tự mình đi đón, để xem Da Mạc Thâm nói như thế nào, nhưng không ngờ được ánh mắt của anh đã làm cho cô không thể mở miệng được. "Ừ" Dạ Mạc Thâm trầm giọng mà nói một tiếng,
Hàn Mộc Từ lấy điện thoại ra nhìn qua thời gian: "Bây giờ đi đến sân bay thì hơi sớm, nhưng mà đi ăn cơm thì lại không kịp, hay là chúng ta mua chút đồ ăn nhanh để làm nóng bụng trước, đợi đón được người, chúng ta lại cùng nhau đi ăn cơm?"
Dạ Mạc Thâm: "Được."
Rất nhanh liền đồng ý.
Hàn Mộc Tử không ngờ đến lại suôn sẻ như vậy. sau đó cô bảo Dạ Mạc Thâm dừng xe gần một tiệm bánh ven đường, sau đó cô xuống xe vào tiệm bánh để mua đồ ăn.
Vốn đi thời gian mua bánh mình rất nhanh, Hàn Mộc Tử bảo anh chờ ở bên ngoài cũng được, nhưng cuối cùng Dạ Mạc Thâm lại không yên tâm mà đi theo cô xuống xe.
Mà ngay lúc này, vài người ở phải xa thấy cảnh này, liền chụp vài tấm ảnh mà gửi cho người đứng sau. Không lâu sau, bọn họ đi ra khỏi tiệm bánh, máy người thấy như vậy nhanh chóng nằm chạy đến. "Tình cảnh giác của cậu chủ rất cao, chúng ta chụp mấy tầm ảnh báo cáo là được, tiếp theo không thể đi theo được nữa rồi. "Vâng."
Sau khi đám người đó bản bạc xong liền rời đi.
Chờ đảm người kia rời đi, ánh mắt của Dạ Mạc Thần mới sâu xa mà nhìn quan chỗ lúc nãy bọn họ đứng, con người đen láy rất bình tĩnh, làm cho người ta căn bản không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Đến khi "bịch" một tiếng, Hàn Mộc Từ vào trong xe, hạ cửa kính xuống. "Anh đang nghĩ gì vậy? Lên xe đi."
Lúc này Dạ Mạc Thâm mới lấy lại tin thần bước lên
Xe lại quay trở về đường cái,
Hàn Mộc Tử vừa nhìn thời gian, vừa mở túi ra, lấy một cái bánh bông lan bỏ ra.
Thực ra trước đây cô không thích đồ ăn đặc biệt ngọt như vậy, đặc biệt là mấy cái như bánh mì gì đó.
Nhưng mà con trai của mình lại rất thích, hơn nữa thường xuyên bắt cô phải ăn.
Có những lúc Hàn Mộc Từ không muốn ăn, Đậu Nhỏ sẽ mang cô: "Mẹ, trong trái cây có đường, bình xe. thường mẹ không ăn trái cây cũng không sao, nhưng mà mẹ không ăn cả đó ngọt, vậy thì mẹ làm sao mà bố sung đường được?"
Sau đó liền cổ đút đồ ngọt cho cô.
Lâu ngày, Hàn Mộc Tử cũng không còn ghét đồ ngọt như ban đầu nữa, ngược lại bây giờ cô còn chủ động đi mua đồ ngọt để ăn.
Để tránh việc bản thân không ăn được trái cây, lại không bổ sung được lượng đường, đến lúc đó mà tụt huyết áp lại hỏng bét.
Hàn Mặc Tử cắn một miếng bánh bông lan bơ. Da Mạc Thâm đang lái xe nhìn qua tấm gương thấy đôi môi hồng nhạt của cô đang bị dính bơ, đôi mắt tối sầm lại.