Tại sao lại khóa cửa?
Hứ, Anh còn hỏi, không biết xấu hổ sao? Giang Tiểu Bạch xem thường quay lưng về phía cậu ta, không trả lời câu hỏi của cậu ta. Sau đó Giang Tiểu Bạch cảm nhận được hơi thở của Tiêu Túc đang đến gần, giọng nói nhẹ nhàng giống như Bồ Công Anh đang cào cào vào trái tim cô: “Vẫn còn giận anh à?”
Xí, Ai thèm giận anh chứ?
Thấy Giang Tiểu Bạch vẫn không chịu nói chuyện, Tiêu Túc lại tiến gần hơn: “Anh biết em vẫn chưa ngủ, vừa nãy không phải anh cố ý đâu, anh bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa.
Nghe anh ấy nói, Giang Tiểu Bạch từng lớn hai mắt, hoa ra anh ấy nghĩ rằng mình đang tức bởi vì việc anh ấy hôn mình á?
Trời ơi cái tên đàn ông thổi này, đồ đàn ông thối không hiểu chuyện phong tình
Đầu cô bị lừa đá hỏng rồi mới đồng ý ở bên anh ấy!
Giang Tiểu Bạch tiếp tục trợn trắng mắt, lần này thực sự lười thèm để ý đến cậu ta nữa, đi ngủ cho xong chuyện, còn nghe cậu ta nói nữa, cô sợ sớm muộn gì cũng sẽ bị nhồi máu cơ tim.
Sau khi Tiêu Túc nói mấy câu, phát hiện Giang Tiểu Bạch không muốn để ý đến mình, nghĩ lại những việc vừa nãy mình đã làm, đúng là có chút quá đáng, muốn xin lỗi cô ấy nhưng lại không biết phải nói thế nào, nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng cậu ta hỏi cô ấy một câu. “Nụ hôn chúc ngủ ngon tối này, em còn muốn không?”
Giang Tiểu Bạch: “a”
Sau một hồi căn phòng chìm trong im lặng, Giang Tiểu Bạch cuối cùng quay người lại mặt đối mặt với Tiêu Túc, ánh đèn tuy không sáng rõ nhưng cũng đủ để có thể nhìn rõ đối phương. “Anh là heo đấy à?” Giang Tiểu Bạch tức giận hỏi cậu ta một câu
Tiêu Túc nghĩ rằng cô ấy lại tức giận nữa, chỉ có thể đành ngượng ngùng thu hồi lại ánh mắt: “Vậy em ngủ đi.
Giang Tiểu Bạch: “2” chết Aa,a, em tuyên bố là anh chết rồi, tên đàn ông chó
Giang Tiểu Bạch cười lạnh hai tiếng, trực tiếp dỗi cậu ta: “Cái gì mà nụ hôn buổi tối chứ, anh tốt nhất cả đời này cũng đừng bao giờ hôn tôi, chạm vào tôi nữa.
Cũng không biết có phải áo giác của Tiêu Túc hay không, sao cậu ta lại có cảm giác dường như lời này của cô ấy giống như có yếu tố giận hờn thế nhỉ? Từ trước đến giờ cậu ta không cảm thấy bản thân mình không hiểu phụ nữ, ở trước mặt tên Dạ Mặc Thâm tính thẳng như ruột ngựa kia thì cậu ta cảm thấy bản thân mình vô cùng hiểu phụ nữ rồi, nhưng bây giờ đối diện với tiểu hồ ly giảo hoạt Giang Tiểu Bạch này, Tiêu Túc lại cảm thấy bối rối.
Rốt cuộc cô ấy đang nghĩ cái gì chứ? “Em muốn nụ hôn buổi tối sao?”
Sau khi hỏi xong, Tiêu Túc liền cảm thấy ánh mắt của Giang Tiểu Bạch càng hung ác hơn, giống như muốn giết chết cậu ta luôn vậy, đâm lao thì phải theo lao, Tiêu Túc cũng lười mà nói nhảm với cô ấy nữa, trực tiếp ấn cô ấy về phía trước hôn lên trán cô ấy một cái, sau đó lại ôm cô ấy vào trong lòng: “Ngủ đi.
Hoàn toàn chẳng cho Giang Tiểu Bạch có cơ hội phản ứng lại.
Giang Tiểu Bạch bị ấn vào trong lồng ngực Tiêu Túc ngẩn người ra, cô ấy vừa rồi đã chẳng nói rồi sao? Tại sao tên đàn ông rác rưởi thẳng tính này bỗng nhiên đã thông suốt rồi? Rõ ràng cô vừa nói bảo anh ấy không được chạm vào cô nữa mà, vậy tại sao anh ấy lại tới hôn luôn rồi.
Nhưng mà tâm tình của Giang Tiểu Bạch tốt lên không ít, dù sao thì Tiêu Túc cũng không phải một tên đầu gỗ không có thuốc chữa, vẫn coi như là có thể chữa được.
Sau khi tâm tình bình tĩnh trở lại, Giang Tiểu Bạch rất nhanh đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Túc nghe thấy hơi thở người ở trong lòng đã dần trở nên ổn định, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô ấy, tối hôm nay cậu ta đúng là có chút quá đáng, về sau phải kiểm soát bản thân cho tốt mới được.
Từ khi biết Tiêu Túc đem một cô gái ngây thơ thuần khiết người ta về nhà ngủ, Lương Nha Hoà lại gặp lại Giang Tiểu Bạch, có thể nói là bà đối với cô ấy đủ loại tận tình chăm sóc, đủ kiểu hỏi hạn ân cần, chỉ sợ cô ấy đói cô ấy lạnh, hơn nữa hôm nay thì tặng cho Giang Tiểu Bạch một cái váy, ngày mai lại tăng cô ấy một chiếc vòng tay, ngày kia lại tặng một cái khăn lụa, quà nhiều vô kể, lúc đầu Giang Tiểu Bạch chỉ nghĩ bà ấy yêu thích cô nên đều nhận hết, nhưng cứ ngày nào cũng như vậy khiến Giang Tiểu Bạch rất hoang mang.
Hơn nữa Lương Nha Hòa cũng ra tay vô cùng hào phóng, các sản phẩm chăm sóc da của Guerlain đắt đến mức Giang Tiểu Bạch tiếc tiền không dám mua, Lương Nha Hòa liền trực tiếp mua luôn cả bộ tặng cho cô.
Cô nghĩ đến mình và Tiêu Túc chỉ là làm quen bình thường, sau này không chắc chắn sẽ có thể bên nhau nữa, liền cảm thấy những món quà mà cô nhận khiến cô cảm thấy rất lo lắng bất an, cũng rất ái ngại tiếp tục nhận nữa, thậm chí cô còn muốn trả hết lại những món quà trước đó đã nhận của bà ấy.
Lương Nha Hòa nghe thấy lời này, lập tức trở mặt “Làm gì có chuyện đồ bác đã tặng đi rồi sao còn có thể mang về được chứ? Tiểu Bạch, có phải cháu cảm thấy đồ bác tặng cháu không tốt hay không? Nếu cháu cảm thấy tất cả đều không tốt, vậy thì cháu vứt hết đi đi.”
Giang Tiểu Bạch: “g”
Toàn đồ đắt như vậy, cô nào nỡ vứt đi chứ?
Giang Tiểu Bạch chỉ đành bất lực giải thích với bà ấy: “Bác gái, không phải đồ không tốt đâu, là do chúng quá quý giá ạ, thật sự cháu không nhận được “Sao lại không nhận được? Tiểu Bạch của chúng ta là một cô gái ngoan ngoãn biết bao, bác nói cháu nhận được thì chính là nhận được, cháu không cần phải canh cánh trong lòng đâu, nếu sau này cháu chia tay với Tiêu Túc đi nữa, bác cũng sẽ không đòi lại những đồ đó đâu.”
Ặc, Giang Tiểu Bạch có chút sững sờ, Lương Nha Hòa sao lại nói đến chuyện này rồi? “Cháu yên tâm, bác cũng giống con thôi, đều là phụ nữ với nhau, có người phụ nữ nào không mong muốn bạn trai của mình và mẹ chồng tương lai sẽ yêu thương mình đâu chú? “Nếu như sau này cháu và Tiêu Túc thật sự ở bên nhau, thì bác cũng sẽ tặng cháu nhiều đồ hơn nữa.
Thực tế thì Lương Nha Hòa sống rất hạnh phúc, chồng đối tốt với bà, con trai cũng hiếu thuận, tiền kiếm được phần lớn đều vào trong tay bà, bà cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ tiêu hết mà đều dành dụm lại tất cả, đợi con trai kết hôn xong sẽ mua nhà cho nó, nhưng cậu ta vẫn còn chưa kết hôn, có một cô vợ tốt như Giang Tiểu Bạch ở trước mặt, tất nhiên phải giữ cho chắc mới có thể bàn chuyện kết hôn được.
Dùng tiền của con trai mua đồ cho Giang Tiểu Bạch, Lương Nha Hòa không có cảm giác tiếc nuối nào cả. “Bác gái ơi, thật sự cháu... “Tiểu Bạch, cháu đừng từ chối nữa, nếu cháu còn từ chối nữa, bác sẽ trở mặt thật đấy
Giang Tiểu Bạch chỉ có thể dừng lại, chẳng qua cổ nhận đồ nhà người ta cũng không thể lấy không được, sau đó cô dành thời gian đi đến trung tâm mua sắm để mua tặng cho Lương Nha Hòa một chiếc khăn lụa đắt tiền.
Lương Nha Hòa nhận được quà cô ấy tặng vô cùng vui vẻ, lúc nào đeo cũng khoe người khác, đây là khăn lụa mà con dâu tương lai tặng cho bà ấy, giá trị vô cùng đó.
Thật ra loại khăn lụa đó Giang Tiểu Bạch cũng là lần đầu mua, cô đã phải tốn rất nhiều tiền tiết kiệm, nếu như là bình thường, cô sẽ phải khóc vì đau lòng mất.
Dù sao thì cô ấy cũng không thường mua những món đồ xa xỉ như vậy, nhưng bởi vì Lương Nha Hòa thật sự đã mua quá nhiều thứ cho cô ấy rồi,
Cho nên lúc đó Giang Tiểu Bạch cũng không cảm thấy quá đau khổ khi mua nó. Cô ấy vẫn đinh ninh dùng chỗ tiền tích góp cho sau này khi có việc gấp cần đến chúng cơ, đâu có nghĩ đến giống kiểu điên cuồng mua mua mua như bây giờ chứ?
Thôi bỏ đi, nói sao thì cũng là mẹ của bạn trai mà, người ta có lòng với mình như vậy, cô ấy cũng không thể để người ta thất vọng mới đúng.
Công việc chuẩn bị của công ty Hứa Yến Uyển đang dần đi đúng vào quỹ đạo, sau khi hoàn thành xong kế hoạch thì không còn ai cãi vã nữa, tất cả đều yên tâm làm việc của mình.
Ngày đám cưới của Hàn Thanh và Tiểu Nhan đang càng ngày càng gần.
Hứa Yến Uyển vẫn nhịn không được gửi tin nhắn cho
Tiểu Nhan.
Tuy rằng trước đây Tiểu Nhan vứt sim điện thoại đi rồi, chẳng qua về sau lại bị Hàn Thanh mang về, cô ấy lại đến cửa hàng điện thoại lấy lại số điện thoại rồi, dù sao cũng đã dùng rất nhiều năm, dùng cũng quen rồi. Cho nên khi Tiểu Nhan nhận được tin nhắn của Hứa Yến Uyển, cô ấy cũng rất ngạc nhiên, sau vụ lần trước cô ấy ngồi ở ghế lái phụ của mình bị Hứa Yến Uyển làm cho choáng váng một trận, Tiểu Nhan còn nghĩ rằng cô ta sẽ không đến làm phiền mình nữa, không ngờ rằng cô ta lại ngang nhiên tìm đến mình.