CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hiện giờ hiện trường đám cưới đã vô cùng hỗn loạn. Lúc Hàn Thanh đuổi theo đi ra là vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này. Sắc mặt anh ta lập tức lạnh đi, đi đến phía trước đỡ Hàn Mộc Tử đứng lên. Hàn Thanh chú ý thấy trên chiếc váy cưới màu trắng của Hàn Mộc Tử đã có mấy dấu chân đen giảm lên. Hơn nữa da trên cánh tay cô cũng đã bị xước, ngay cả vầng trán trắng nồn cũng có một vết màu đỏ, giống như là đã bị đập phải.

Chỉ trong thời gian mấy phút mà thôi, sao lại có thể xảy ra sự thay đổi lớn đến mức này?

Tiểu Nhan nhìn lướt qua, suy nghĩ một lúc, sau đó quay người tức giận mằng đám truyền thông đó. “Các người có còn tính người nữa không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, các người còn đẩy ngã Mộc Tử, lại còn đụng cả vào người cô ấy. Các người là phóng viên sao? Tôi thấy các người là đám chó săn mới đúng!” Những lời mắng như tát nước của Tiểu Nhan đã khiến cho những người bên truyền thông ở hiện trường thức tỉnh không ít. Vừa rồi bọn họ quả thật có chút kích động. Nhưng hiện giờ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hàn Mộc Tử, người đang được Hàn Thanh dìu đứng dậy. Hơn nữa, trên người còn có vết thương, yếu ớt dựa vào trong lòng Hàn Thanh, lập tức bọn họ đều cảm thấy chột dạ. Mọi người tự khắc lùi về sau vài bước. "Xin lỗi nhé, chúng tôi nhất thời nóng lòng. Thực sự không phải cố ý đâu. Xem ra trạng thái của cô Hàn không tốt lắm, vẫn là nhanh chóng đưa đến bệnh viện kiểm tra qua một chút đi.” “Đúng đấy, đúng đấy. Tay rách cả da rồi. Vẫn là nhanh đưa đến bệnh viện đi.”

Sức lực trên người Hàn Mộc Tử đều bị hút sạch rồi. Lúc này căn bản là chẳng còn chút sức lực nào, giống như một miếng bùn mềm, dựa vào Hàn Thanh mà đứng. Hàn Thanh cũng biết không thể chậm trễ nữa, dứt khoát bế ngang cô lên. “Tôi đưa em ấy đến bệnh viện. Cô lập tức liên hệ với nhân viên công tác giải tán hiện trường và xử lý qua một chút." “Vâng. Lúc này, Tiểu Nhan cũng không để tâm được những chuyện khác nữa, chỉ có thể nghe theo lời dặn của Hàn

Thanh mà làm.

Vào lúc Hàn Thanh bế Hàn Mộc Tử rời đi, chuẩn bị lên xe thì Hàn Mộc Tử vẫn luôn yếu ớt dựa vào lòng anh ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tay áo của Hàn Thanh. "Mạc Thâm xảy ra chuyện rồi sao? Điều bọn họ nói đều là thật sao?"

Bước chân của Hàn Thanh hơi khựng lại, sau đó dừng hẳn lại. "Em không tin.” Sắc mặt Hàn Mộc Tử trắng nhợt nhìn Hàn

Thanh đang bế mình: “Anh, anh nói cho em biết. Những lời của đảm phóng viên đều là thật sao?" Từ đầu đến cuối, Hàn Thanh đều mím môi không nói gì, đưa thắng cô lên xe.

Lúc này, anh mới thấp giọng nói: “Hiện trường quá hỗn loạn, không thích hợp để em ở lại đó. Chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương trước.

Hàn Thanh nhìn chăm chăm vào vết xước trên cánh tay Hàn Mộc Tử, còn cả sắc mặt tái nhợt của cô. "Không!" Hàn Mặc Tử lắc đầu, nắm chặt lấy tay áo Hàn Thanh: "Em không tới bệnh viện đâu. Em phải đến sân bay.

Đến sân bay?

Hàn Thanh cau mày: "Bây giờ mà đến sân bay, đoán chừng bên đó cũng có rất nhiều phóng viên của các bên truyền thông." “Em muốn đi tìm anh ấy. Anh.." Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, vô thần.

Dáng vẻ bắt lấy tay Hàn Thanh lúc này của cô ấy giống như con cá sắp chết túm được tia hy vọng cuối cùng, không nỡ buông tay.

Ánh mắt thế này...

Hàn Thanh có phần không chịu đựng nổi nhìn cô như vậy thêm nữa. Anh mím môi, cắn rằng nói: “Tìm cậu ta? Em đi đâu tìm cậu ta? Đến sân bay thì có thể tìm thấy cậu ta sao?” "Em muốn đến sân bay." Hàn Mộc Tử kiên trì nói lại một lần nữa.

Hàn Thanh nhìn tài xế: "Đến bệnh viện gần đây, xử lý vết thương trước đã.

Hàn Mộc Tử nghe vậy thì kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được nhìn Hàn Thanh. "Em không đến bệnh viện. “Tay em bị thương rồi, tình hình cũng không quá tốt, bắt buộc phải đến bệnh viện ngay." Thái độ của Hàn Thanh lại rất kiên quyết.

Hàn Mộc Tử: “…”

Cô nhìn Hàn Thanh mấy giây, cũng không biết là sức lực lấy ở đâu ra, bỏ thẳng đến cửa, định mở cửa ra. Hiện giờ xe đang chạy, hành động này của cô là vô cùng nguy hiểm. Hàn Thanh chỉ có thể nhanh chóng ngăn cô lại, thấp giọng mắng: “Em điên rồi à? Rơi xuống là ngã chết đấy."

Cô lại bướng bỉnh nói: “Cho dù em có ngã chết thì em cũng không đến bệnh viện. Em đã nói rồi, em muốn đến sân bay. Dừng xe! Dừng xe!

Hàn Thanh nhìn dáng vẻ điên cuồng này, quả thật là rất bất lực. Anh đã ở bên người em gái này nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên anh biết chuyện mà cô đã nhận định thì sẽ không thay đổi. Chuyện mà cô muốn làm thì cho dù là để cô đụng đến vỡ đầu chảy máu thì bản thân cô cũng cam tâm tình nguyện.

Hàn Thanh giữ tay cô lại, nhắm mắt lại mới nói: "Quay đầu đến sân bay.

Tài xế là nghe theo mệnh lệnh của Hàn Thanh. Anh ta nói quay đầu thì tài xế không dám nói gì nữa, vì vậy lập tức quay đầu, sau đó cho xe chạy về phía sân bay. cùng đã đổi hướng, Hàn Mộc Tử đã có thể yên tâm được rồi. Sau đó ngón tay cô run rẩy cầm lấy điện thoại, Hàn Mộc Tử muốn đặt vé máy bay. Hàn Thanh ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì không nhịn được mà cắt ngang hành động của cô. "Em muốn đặt vé? Đã nghĩ xong muốn đi đâu rồi sao? Nếu như máy bay xảy ra sự cổ, mà hiện giờ tin tức còn chưa phát ra thì về căn bản à em không biết đi đâu.”

Ngón tay đang chạm vào màn hình của Hàn Mộc Tử khựng lại. Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn anh trai của mình. “Vậy anh nói xem... Em phải làm sao? Hiện giờ em không gọi được điện thoại cho anh ấy, không nhìn thấy anh ấy. Lẽ nào... anh bảo em không làm gì hết sao?"

Hàn Thanh hít sâu một hơi, gật đầu. "Đúng thế. Hiện giờ em đừng làm gì hết mới là tốt nhất. Em bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ kỹ lại xem, em có thể làm được gì?"

Bị Hàn Thanh nói như vậy, đột nhiên Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy dường như bản thân chẳng làm được gì cả. Đến sân bay, mua vé? Nhưng cô nên mua vé đi đâu đây?

Mạc Thâm, anh... Là đang gặp nạn ở đâu? Hiện giờ thế nào?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lập tức thoát khỏi giao diện đặt vé, ngược lại đi tìm kiếm tin tức, đồng thời nói với Hàn Thanh: “Anh, phiền anh cũng xem giúp em xem địa điểm máy bay xảy ra sự cố là ở đâu, đã xác định chưa?"

Hàn Thanh không động đậy, chỉ là ánh mắt nhẹ rơi lên trên cánh tay trắng nõn của cô. Nơi đó bị xoẹt qua một vết thương lớn, đã rách da ra rồi, tia máu thấm ra ngoài. Một vài giọt máu dính lên trên váy cưới màu trắng giống như mai đỏ rơi trên tuyết trắng, từng đóa, từng đóa nở rộ.

Rõ ràng là đã bị thương, nhưng cô lại giống như không hề biết đau. Hàn Thanh thở dài, nhận lệnh, cầm lấy điện thoại kiểm tra giúp cô. Lúc đến sân bay, các bên liên quan còn chưa công bố chính thức nơi máy bay xảy ra sự cố, Hàn Mộc Tử và Hàn

Thanh lo lắng đợi trên xe. "Các bên liên quan sẽ công bố địa điểm gặp nạn sao? Nếu như cứ mãi không công bố, vậy chúng ta. “Em đừng sốt ruột, anh đã bảo người đi điều tra rồi. Có thể Dạ Mạc Thâm không lên chuyến bay đó cũng chưa biết chừng. Em cũng đừng lo lắng quá. Anh bảo người đưa thuốc đến, tay em phải xử lý qua mới được. "Nếu như anh ấy không lên chuyến bay đó, anh ấy không thế nào đến giờ vẫn... Anh." Hàn Mộc Tử đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh, ánh mắt mang theo tia hy vọng: “Chúng ta có thể dựa vào thời gian xảy ra sự cổ để đoán địa điểm không?”

Hàn Thanh: "

Anh ta mím môi, nghiêm túc nhắc nhở cô. "Xử lý vết thương ở cánh tay trước đã, sau đó đợi tin tức. Hàn Mộc Tử ngày người nhìn anh, lắc đầu: "Không được... “Anh, không thể đợi tin thêm nữa." “Em thật sự không đợi được nữa. Em... Tuy em không thể làm gì cả, nhưng... Em thật sự không thể không làm gì hết. “Anh giúp em, giúp em đi, có được không?"

Lúc Hàn Mộc Tử nói những lời này, đôi mắt cô đỏ lên, mũi cảm thấy chua xót, tim tê rần, nhưng nước mắt lại một mực rưng rưng nơi khỏe mắt, từ đầu đến cuối không hề rơi xuống. Tài xế ở phía trước thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này thì dường như có thể cảm nhận thấy sự tuyệt vọng trong lòng cô, đôi mắt cũng không kìm được mà hơi đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc