CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Ý nghĩ này vừa hiện lên, người vợ của đứa con thứ hai ngay lập tức cảm thấy bản thân giống như đã đá phải miếng sắt vậy.

Thế nhưng rất nhanh, bà ta đã phản ứng trở lại, chỉ với miệng của cô ấy thì có thể chứng minh được điều gì?

Vì vậy mẹ của Giang Mai đã phản ứng rất nhanh, liền vội vàng nói: “Tiểu Bạch này, những người ở bên ngoài đều không thù không oán với con, làm sao có thể làm hại con chứ? Tâm lý bị hại của con hơi nghiêm trọng rồi đấy, bác nghe nói công việc viết lách này, thời gian viết quá lâu, những ý trong đầu đều sẽ đi sâu vào trong sách. Bác hai không phải nói tinh thần con có vấn đề, chỉ là bác hai muốn hỏi, có phải con mệt quá không? Hay là gặp áp lực quá lớn rồi?”

Giang Mai nghe vậy, liền nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy đấy Tiểu Bạch, cô có mắc phải chứng hoang tưởng bị hại không? Người khác cũng không có mối quan hệ lợi ích gì với cô, tại sao lại phải làm hại đến cô chứ?” “Đúng vậy.” Bên khóe miệng của Giang Tiểu Bạch nở ra một nụ cười thản nhiên, nói với âm thanh nhẹnhàng: “Tôi cũng rất muốn biết, rõ ràng là không có mối quan hệ lợi ích nào, tại sao lại phải hại tôi chứ?” Câu nói này, xem như là đang nhắc đến Giang

Mai và mẹ của cô ta. Lúc này mẹ của Giang Mai cũng phản ứng trở lại. Đúng vậy, hai cô nhóc này cũng không tranh giành lợi ích gì, nếu như chỉ vì muốn được bà cụ xem trọng, hoặc là muốn khiến cho bà cụ trách móc Giang Tiểu

Bạch, vậy thì cũng không cần phải làm như vậy.

Chỉ là lúc trước đầu óc của hai người bọn họ bị nhấn chìm trong tâm lý thoải mái quá lâu rồi, hoặc cũng là do so bì với cả nhà Giang Tiểu Bạch quen rồi, vì vậy khi nhìn thấy hai người bọn họ sẽ luôn không nhịn được mà đi châm chọc vài câu.

Sau đó làm cho tức giận, trong thoáng chốc mất đi lý trí mới.... “Được thôi, nếu như bác hai đã không chịu nói người này ra, vậy thì Giang Tiểu Bạch con cũng không thể để cho người khác làm hại con một cách trắng trợn như vậy được. Ngày hôm nay con sẽ nói rõ ràng ở trước mặt bà nội và những cô dì chú bác. Tuy rằng sau khi Giang Tiểu Bạch con tốt nghiệp liền luôn ngày ngốc ở trong nhà, thế nhưng những cái ăn cái mặc của con, tất cả đều là tiền do chính con bỏ ra. Thật ra thì từ lúc con bắt đầu đi học, đã không còn sử dụng một đồng tiền nào của nhà nữa." nói đến câu cuối cùng, Giang Tiểu Bạch nhếch môi lên, ánh mắt hướng về phía Giang Mai: “Giang Mai, vào thời đại học hai chúng ta vẫn luôn học cùng một trường, người khác không biết, nhưng cô hẳn nên biết mới đúng chứ?"“Cô, cô nói năng lung tung, tôi không ở cùng phòng ngủ với cô, làm sao tôi lại biết được chứ?"

Hồ, thì ra cô không biết à? Được thôi.” Giang Tiểu Bạch lại nhún vai, tỏ vẻ không thành vấn đề mà nói: “Dù sao thì bây giờ tôi cũng đã giải thích một cách rõ ràng rồi, nếu như sau này để tôi nghe thấy có người lan truyền lời đồn về tôi, vậy thì tôi sẽ trực tiếp đưa người đó ra tòa vì tội phỉ báng. Yên tâm, Giang Tiểu Bạch tôi không có cái gì nhiều, chỉ có khá nhiều thời gian và tiền bạc thôi, vì danh dự của tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ đến cùng.

Bảo vệ đến cùng!

Bốn chữ cuối cùng này dường như là nói được làm được.

Cụ Giang cảm thấy không thể tin được mà nhìn người con gái ở trước mặt.

Cô ấy mặc một chiếc váy lễ phục bó sát, tuy rằng kiểu dáng của chiếc váy này không quá rõ ràng là kiểu dáng gì, nhưng mà lại làm tôn lên thân hình mảnh mai của cô ấy trông đặc biệt thon gọn và xinh đẹp động lòng người.

Bắt đầu từ khi nào? Một người con gái thậm chí không thèm ngước mắt kia, lại có một ngày trở nên sáng rực đến lóa mắt như vậy?

Tuy nhiên, không có ai chú ý đến, một bóng người cao lớn đang dữa vào bên tường ở bên ngoài lối vào của tiệc mừng thọ.

Tiêu Túc nhìn chăm chăm người con gái đang tỏa sáng ở trong đám đông.Cô ấy đứng ở nơi đó, ngọn đèn ở trên đầu chiếu xuống gương mặt xinh đẹp thanh tú mà trắng trẻo của cô ấy, khi cô ấy nói ra câu “Bảo vệ đến cùng đó, cả ánh sáng ở xung quanh giống như đều lập tức tập trung lên người của cô ấy, sau đó vây quanh người con gái trẻ kia, khiến cho cô ấy trở nên sáng rực, mê người, lóa mắt, khiến cho người khác không thể bỏ qua được.

Cậu ta yên lặng mà đứng ở nơi đó, không hề đi vào.

Vốn sĩ sau khi cậu ta nghe xong cuộc nói chuyện của hai người con gái, muốn đi qua đó xem thử, xem xem cô nhóc Giang Tiểu Bạch đó có bị đưa vào bẫy hay không.

Đúng như cậu ta suy đoán, quả thật có người muốn ra tay với Giang Tiểu Bạch, thế nhưng đã bị cô ấy đánh trả lại.

Vào lúc này Tiêu Túc cũng mới hiểu rõ được, tính cách của Giang Tiểu Bạch đầu dễ dàng cho người khác tùy tiện đụng chạm, bóp nhéo vào chứ? Muốn nhổ một sợi tóc từ trên người cô ấy, vậy thì người muốn nhổ tóc đó chắc sẽ chịu đòn một trận trước đấy.

Tình huống bây giờ cũng đã chứng minh cho điều đó, Giang Tiểu Bạch vốn dĩ không cần đến cậu ta ra mặt thay cho cô ấy.

Cũng không biết lý do vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin, đè ép toàn bộ nơi đó của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc lại cảm thấy hơi vui vẻ nhỉ?

Cô nhóc này vẫn thật sự khiến cho cậu ta nhìn với cặp mắt khác xưa.Cậu ta đang miên man suy nghĩ, một lời hỏi thăm của một người bạn truyền đến từ phía sau. “Trợ lý Túc, cậu đang làm gì thế?”

Người hỏi cậu ta là tổng giám đốc Triệu của tập đoàn nhà họ Triệu, tổng giám đốc Triệu nhìn theo ánh mắt của Tiêu Túc, sau khi nhìn thấy người con gái ở trên bục, liền nở ra một nụ cười, hỏi với giọng điệu sâu xa: “Trợ lý Túc quen biết người con gái kia sao?"

Tiêu Túc mím môi lại, không hề nói lời nào.

Tổng giám đốc Triệu híp mắt lại, soi xét ánh mắt của Tiêu Túc một cách kỹ càng, trong lòng lập tức cảm thấy phức tạp, sau đó mới nói: “Người con gái này trông rất xinh đẹp, ngày hôm nay trước khi đến đây tôi có nghe nói bà cụ của nhà họ Giang tổ chức tiệc mừng thọ ở nơi này, xem tuổi của cô ấy hẳn là cháu gái của cụ Giang đấy.” “Ừm.” Tiêu Túc hiếm khi mới đáp lại một tiếng.

Tổng giám đốc Triệu lại nói: “Nhà họ Triệu chúng tôi có hợp tác với nhà họ Giang, nếu như trợ lý Túc có hứng thú với người con gái kia, không thì tôi giới thiệu cho hai người quen biết một chút?”

Tuy rằng tập đoàn nhà họ Triệu rất mạnh, thế nhưng ở trước mặt tập đoàn nhà họ Dạ, vốn dĩ không thể so sánh với nhau.

Tuy rằng anh ta là một tổng giám đốc lâu năm của tập đoàn, thế nhưng lại hiểu rõ năng lực và vị trí của Tiêu Túc ở trong tập đoàn nhà họ Dạ, lúc đi ra bàn bạc chuyện hợp tác, cũng đều là tổng giám đốc Triệu tâng bốc Tiêu Túc.Tuy rằng bản thân Tiêu Túc không hề có loại ý nghĩ này, cậu ta chỉ đang giải quyết việc chung, nhưng mà tổng giám đốc Triệu lại sợ làm mất lòng cậu ta, cuối cùng chuyện hợp tác đã thất bại.

Vì vậy thái độ của tổng giám đốc Triệu đối với Tiêu Túc là một điều tốt.

Bây giờ ở trong giới không ai không biết cậu Dạ đã lên chức cha, cả ngày chỉ xoay quanh hai vợ con của mình, lại cộng thêm những sự việc gây chấn động trước đây, vì vậy mọi người đều biết cậu Dạ là một người cuồng cưng chiều vợ, bây giờ sau khi cả nhà đều hạnh phúc, sau này sức tập trung vào công ty sẽ càng ngày càng ít đi.

Tiêu Túc ở bên cạnh cậu Dạ lâu như vậy, thậm chí năm đó còn cùng nhau trải qua sống chết.

Mối quan hệ ở bên ngoài của hai người là cấp trê và cấp dưới, thế nhưng những người thông minh suy nghĩ về những khúc quanh ở trong đó một cách kỹ càng, cũng có thể hiểu rõ vài chuyện.

Đã từng cùng nhau trải qua sống chết, lại dễ dàng giao tất cả những hạng mục của công ty cho Tiêu Túc quản lý như vậy, đây là loại tin tưởng đến mức nào đây?

Ngay cả giữa những người anh em cũng sẽ không đến mức này.

Ví dụ như Dạ Lẫm Hàn.

Làm ăn lăn lộn ở trên thương trường, có thể ngồi vững ở chiếc ghế tổng giám đốc công ty này, không có người nào không phải là một con cáo già vừa xảo

Bình luận

Truyện đang đọc