Cậu bé năm tuổi đứng ở nơi đó, trong tay bưng đĩa trái cây, trong đĩa có các loại hoa quả. Nhưng đây không phải trọng tâm, trọng tâm là mặc dù mặt mũi cậu bé này ẩn chứa sự sắc bén, nhưng dù cho dương mặt hay mũi mỗi, đều cho Dạ Mạc Thâm có cảm giác mình đang soi gương vậy.
Cậu bé trước mặt này dường như là phiên bản thu nhỏ của chính mình. Trái tim anh như đập mạnh một cái, nhìn gương mặt kia y hệt mặt của mình, đầu óc của anh như đờ ra. Lúc cậu bé này nhìn anh dường như cũng hơi ngẩn người. Đôi mắt đen nhánh giống thủy tinh có vẻ trong sáng, sạch sẽ đến không có chút tạp chất gì. Rất nhanh, cậu bé này nhìn anh có vẻ mờ mịt.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, cậu bé đã phản ứng lại, bước từng bước nhỏ ngắn đi lên trước.
Mỗi bước cậu bé đi, giống như giảm vào đáy lòng của Dạ Mạc Thâm.
Người đàn ông cao lớn lại không phát hiện ra, vào giây phút này, đầu ngón tay của anh đang run rẩy.
Đậu Nhỏ chạy đến trước mặt anh, cậu bé nhìn thấy sắc mặt Dạ Mạc Thâm trở nên tái nhợt.
Khoan, sao làm ba có thể vô dụng như vậy được? Nhìn thấy cậu bé, thế mà giống như nhìn thấy quỷ vậy. Hỏng bét, cậu bé sẽ không nghĩ rằng mình là quỷ chứ?
Đậu Nhỏ để đĩa lên đồ sử và mặt bàn va chạm phát ra âm thanh giòn tan. Đậu Nhỏ mấy cây lên hoa quả, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Mạc Thâm.
“Muốn ăn hoa quả sao?”
Vẻ mặt Đậu Nhỏ ngây thơ, nhìn có vẻ trong sáng và vô hại.
Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, khớp xương tay chậm rãi nâng lên, tay từ từ chạm tới gần khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Đậu Nhỏ.
“Con…”
Gương mặt này, sao mà giống mình đến thế? Giống như từ một khuôn đúc ra vậy.
Sau khi nhìn thấy gương mặt này, tất cả sự căng thẳng đều biến mất còn gì, còn sót lại chỉ là chấn động và không thể tin được.
“Đậu Một giọng nữ khẽ thở nhẹ vang lên, gần như Hàn Mộc Tử đã chạy xuống lầu. Khi đến phòng khách nhìn thấy đầu tiên là cảnh tượng như Thắng bé đang cầm quả táo mà ăn, còn phát ra tiếng răng rắc răng rắc. Mà người lớn kia thì đang kh nửa người, tay run rẩy gần như sắp chạm vào mặt Đậu Nhỏ.
Đã… Gặp mặt sao? đỏ của Hàn Mộc Tử run rẩy, cảm giác đại não trống rỗng.
Bây giờ cô… Muốn làm gì?
Tiểu thấy vẻ mặt cô không đúng, cho nên mặt còn đang đắp mặt nạ đã đi xuống. Sau khi đi xuống thấy cảnh này thì kinh sợ đến mức mặt nạ trên mặt muốn rớt xuống. Ba con gặp mặt nhau nhanh sao? Không có dấu hiệu nào, thấy Hàn Mộc Tử đứng ngơ ngác ở đó, Tiểu Nhan thức đi lên trước, kéo tay cô, kéo cô qua một bên.
“Tiểu Nhan, Hàn Mặc Tử không biết làm sao, có năm lấy cánh tay Tiểu ánh mờ mịt.
“Tớ biết cậu căng thẳng, không thì lúc này cậu đừng đi qua phía đó. Tiểu Nhan xẻ toang mặt nạ trên mặt, thở dài khẽ nói: “Đậu Nhỏ thông minh như thế, chắc có thể ứng phó được. Trước tiên mình dẫn cậu lên lầu cho yên tĩnh một lát?”
Yên lặng một lát?
Bây giờ tâm trạng Hàn Mộc Tử rất khác lạ, nói không rõ được là vì sao, rất phức tạp, nhưng không thể nào bình tĩnh được.
Nhưng mà bây giờ cô đi lên thì có thể nói được? “Đi thôi.” Tiểu Nhan kéo Hàn Mộc Tử lên lầu, phòng khách lầu dưới trở nên yên tĩnh. Một lớn một nhỏ đang ở chỗ này, lớn thì vẫn giữ tư thế khi nãy, nhỏ thì tỏ vẻ không quan tâm, thậm chí tiếp tục cầm hoa quả trong tay bỏ vào trong miệng.
Im lặng một lát, tay của Dạ Mạc Thâm không sở lên mặt cậu bé nữa, mà chậm rãi rụt tay lại.
“Con… Con tên là Đậu Nhỏ?”
Dạ Mạc Thâm từ từ mở miệng, anh nghe giọng nói của mình mang theo sự run rẩy.
Đậu Nhỏ nhìn anh, nháy mắt mấy cái “Đúng thể “
Anh gật đầu, Dạ Mạc Thâm cảm giác trái tim mình đập nhanh một chút, giống như có đồ vật trong đó sắp nổ tung.
Đây là con trai của Mộc Tử, là Đậu Nhỏ trong miệng của cô. Lại nhìn gương mặt thắng bé, Dạ Mạc Thầm gần như có thể xác định một chuyện…
Trong phút chốc, Dạ Mạc Thâm nằm lấy cổ tay nhỏ bé của Đậu Nhỏ, nheo mắt lại, nhìn thắng bé với vẻ nguy hiểm: “Ba của con là ai?”
Lúc này, không khí vốn kì lạ bị phá hỏng, Đậu Nhỏ ngắng đầu, vẻ mặt vô tội: “Con không có ba Hơi thở của Dạ Mạc Thầm đông cứng lại: “Con… Không có ba? Vậy con “Mẹ nói, ba con đã chết rồi.”
Nhìn gương mặt trước mặt này giống mình y như đúc, lại thấy thằng bé nói những lời này có vẻ hả hê, Dạ Mạc Thâm cảm thấy suýt chút nữa mình đã ói ra một ngụm máu rồi.
“Cái gì gọi là chết rồi?”
Người phụ nữ kia, thì ra trước kia nguyền rủa mình như thế? “Lúc vừa xinh ra thì Đậu Nhỏ đã không gặp qua ba, không phải chết mất thì là gì?”
“Vậy con cảm thấy… Dạ Mạc Thâm tới gần thắng bé, đôi mất hẹp dài giống như sắc bén giống như đao kiếm: “Gương mặt này của chú có giống con không?”
Hai gương mặt áp sát gần lại, nếu như không phân chia lớn nhỏ, gần như là khiến cho người khác không phân biệt ra được. Đột nhiên Đậu Nhỏ bỏ quả táo vào miệng cần một miếng, phát ra âm thanh răng rắc răng rắc. Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh ngăn chặn dòng nước chảy siết phun trào trong lòng: “Lúc này ngừng ăn lại có được hay không?”
“Ừm, không thể được.” Đậu Nhỏ nhanh chóng từ chối yêu cầu của anh, cười tủm tỉm nói: “Đậu Nhỏ thích ăn hoa quả.” Nói xong, cậu bé lấy một miếng, đột ngột nhét vào miệng Da Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm dừng lại, cảm giác bàn tay mềm mại của thắng bé lướt qua chiếc cắm cứng rắn của anh. Sau khi bị quả táo nhét vào miệng, Dạ Mạc Thâm vô ý thức cần lấy.
Vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong miệng, kích thích vị giác của Dạ Mạc Thâm. Nhìn xem cậu bé trước mắt này, một suy nghĩ dân hội tụ trong đầu anh Anh như người máy, động tác cứng đờ nhấm nháp nhai quả táo rồi nuốt xuống.
“Chủ, ăn ngon không?”
Đậu Nhỏ thấy anh ăn quả táo thắng bé cười híp mắt hỏi một câu “Chú?”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, giọng nói hơi khàn khàn: “Đừng gọi là chủ.”
Đậu Nhỏ tiếp tục nháy mắt với anh, tiếp tục ăn trái cây răng rắc răng rắc, tò mò hỏi anh: “Vậy chủ muốn gọi bằng gì?”
Dạ Mạc Thâm cũng không hấp tấp, ánh mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt nhỏ trước mắt này, tay từ từ nâng lên, xoa gương mặt nhỏ bé của thắng bé. Sau đó anh dời tay đi, bàn tay run rẩy ôm thắng bé nhỏ nhấn vào ngực mình.
“Chú?”
Giọng nói của thắng bé trong ngực có vẻ khó hiểu.
Dạ Mạc Thâm nhằm mắt lại, có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra lông mi của mình cũng run rẩy.
Tay anh ôm ót thắng bé, hốc mắt Dạ Mạc Thâm hơi nóng, giọng nói nặng nề.
“Đừng kêu chú, hãy gọi là ba. Người phụ nữ chết tiệt kia, thế mà… Giấu diếm anh lâu như thế, thảo nào… Thảo nào cô không cho phép mình điều tra cô. Thảo nào cô vẫn luôn không cho anh biết sự tồn tại của đứa bé này. Thảo nào mỗi lần nhắc đến đứa bé này, cô lại kích động, ánh mắt sáng lên.
Thì ra là thế…
Thì ra là thế Anh nghi ngờ, lại là con của mình: Đậu Nhỏ, là con của Dạ Mạc Thâm anh… Em giấu diếm khiến anh thật khố!