Chương 1651:
Uỳnh.
Sau khi cửa phòng ký túc đóng lại, trong phòng lại trở lại sự yên tĩnh.
Hai người bạn còn lại đang ngủ trên giường tầng mới từ từ ngồi dậy, sau đó nhìn nhau.
“Ôi trời ơi, sao lại nghe thấy hết thế này?”
“Liệu chúng ta có bị diệt khẩu không? Cô em gái dễ thương đó thích anh Thù nhà chúng ta à?”
au đó, hai người họ trượt từ trên giường tầng xuống, ngồi xổm bên cạnh Chung Sở Phong.
“Người anh em, chuyện gì vậy? Cậu nói lung tung trước mặt anh Thù, thật sự không sợ bị đập à?”
“Nếu như cậu ta sợ thì đã không nói rồi. Vừa rồi không phải bị đập cho rồi sao? Có đau không?”
Hỏi đến đây, một người trong đó đi đến sờ vào khóe môi Chung Sở Phong. Kết quả Chung Sở Phong ngồi ở đó, chẳng có chút phản ứng nào.
“Người anh em?”
“Sao không có phản ứng? Lẽ nào bị đập thành đồ ngốc rồi sao?”
Hai người lại chọc vào khóe miệng Chung Sở Phong, mà cậu ta vẫn như cũ, không có phản ứng. Vì vậy họ tiếp tục chọc, chọc, chọc.
Cuối cùng Chung Sở Phong không kìm được mà nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hai người các cậu đã đủ chưa hả? Cứ phải chọc lên vết thương của tôi phải không? Tuy hiện giờ ông đây đang tương đối là đau lòng, nhưng tốt xấu gì thì ông đây cũng là con người có máu, có thịt. Có thể đổi sang chọc chỗ khác không?”
Không biết vì sao, tuy là dáng vẻ của Chung Sở Phong lúc này trông rất đau lòng, nhưng sau khi hai người bạn cùng phòng nghe được câu nói oán hận của anh ta thì không nhịn được mà ôm bụng cười lớn ha ha.
“Chung Sở Phong, cậu có thể đừng hài hước vậy không? Lúc này, không phải cậu nên nói là trái tim cậu đã chết rồi, ngoại trừ đau lòng ra, những chỗ khác đều không cảm nhận được nỗi đau nữa sao?”
“Đúng đó, đúng đó. Cậu đang làm gì vậy? Vậy mà còn nói miệng vết thương đau.”
Chung Sở Phong nhìn hai bạn cùng phòng đang cười đến không ngừng được, tức giận hét lên: “Cút đi cho ông.”
Mắng xong, vết thương ở khóe miệng đau đến khiến anh ta lập tức phải nghiến răng chịu đựng, không ngừng hít thở.
Hai người bạn cùng phòng nhìn thấy vậy thì lại càng cười lớn.
Chung Sở Phong tức đến không chịu nổi nữa, đạp cho mỗi người một cái.
“Chuyện tối hôm nay, không ai được phép nói ra ngoài. Ông đây uống rượu say, ăn nói lung tung…”
“Nếu đã biết là ăn nói lung tung, vừa rồi sao vẫn cố chấp cứng miệng. Anh Thù cũng bị cậu làm cho tức chết mà bỏ đi rồi”
Nói đến điểm này, Chung Sở Phong liền trở nên yên lặng, ánh mắt tối lại, nghiêm túc: “Tôi không hề hối hận vì đã nói ra những lời đó”
Có một vài việc là phải lôi ra ánh sáng để nói. Thứ như chuyện tình cảm thì lại càng phải nói cho rõ ràng, cũng không thể cứ mãi mơ hồ không rõ.
Anh ta có thể không nói trước mặt Viên Viên, cô bé chỉ cần luôn giữ được sự đơn thuần, tốt đẹp của em ấy là được rồi. Nhưng dựa vào cái gì mà không thể nói với Uất Trì Diệc Thù? Chung Sở Phong là muốn làm cho Uất Trì Diệc Thù phải xử lý rõ ràng chuyện này.
Đêm tối.
Uất Trì Diệc Thù dựa vào nơi vắng vẻ ở của lớn trường đại học, tay đút trong túi áo, dựa lưng vào tường, ánh mắt âm u nhìn về phía trước.
Vốn dĩ anh muốn ra ngoài để hít thở không khí, kết quả lại bất giác đi đến nơi này.
Lời nói văng vẳng bên tai, trong lòng Uất Trì Diệc Thù vô cùng rối loạn.
Trước đây, anh chưa từng nghĩ tới, hiện giờ lại càng không nghĩ tới, nhưng vì sao luôn có thể khiến cho người khác hiểu nhầm?
Đây đã không phải lần đâu Chung Sở Phong nói nữa.
Anh đứng ở cửa trường học rất lâu rồi mới rời đi.