*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông chủ nhà họ Giang đến rồi.
Mặc dù hôm nay là tiệc sinh nhật của bà cụ nhưng vào buổi sáng ông chủ nhà họ Giang lại có cuộc họp quan trọng nên ông ấy phải xử lí xong rồi mới đến.
Mọi người đều biết cách làm này của ông chủ Giang đúng thật là một đứa con có hiểu, dù có trăm công nghìn việc nhưng vẫn không quên tổ chức sinh nhật cho mẹ mình rồi khi xử lí xong công việc liên nhanh chóng chạy đến.
Con người là như thế, một khi đã thành công rồi vậy thì sẽ làm một chuyện gì đó để cho người ngoài nhìn vào khen ngợi nhưng lại quên mất một điều rằng đạo hiếu vốn dĩ là nghĩa vụ mà người con trai nên làm.
Vậy có gì mà đáng giá như vậy?
Giám đốc Triệu nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn thấy ông chủ Giang Ngạn Minh, liền lập tức mỉm cười: “Giám đốc Giang!”
Giang Ngạn Minh được giám đốc Triệu gọi một tiếng “giám đốc Giang" liền cảm thấy có chút ngạingùng, tuy rằng công ty của ông ấy cũng có chút thành tựu nhưng so với tập đoàn nhà họ Triệu thì không đáng là gì, hơn nữa ông ấy vẫn luôn muốn hợp tác cùng với tập đoàn nhà họ Triệu nhưng nhà họ Triệu luôn tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ và không thèm để ý đến a ông.
Lần này Giang Ngạn Minh tổ chức sinh nhật cho mẹ nhưng thật không ngờ rằng giám đốc Triệu lại đột nhiên tới tham gia khiến cho ông ấy vừa mừng lại vừa lo, nhất thời vui quá không biết nên nói gì mới tốt. “Giám đốc Giang tổ chức sinh nhật cho ông cụ sao?”
Giám đốc Giang bối rối sờ vào mũi: “Đúng vậy, sao hôm nay giám đốc Triệu có thời gian rảnh mà qua đây vậy?” “Là như vậy, tôi tình cờ cũng đang bàn về một dự án ở gần đây. Nghe nói chỗ này đang náo nhiệt nên tôi muốn đến xem thử.” “Nếu đã như vậy thì anh vào trong uống một ly rượu chứ nhỉ?" Giang Ngạn Minh dè dặt mở lời mời giám đốc Triệu.
Trên mặt giám đốc Triệu nở một nụ cười, nghe vậy nhưng cũng không nhanh chóng đồng ý mà nhìn về hướng của Tiêu Túc.
Ý tứ trưng cầu ý nghĩa đã thể hiện rất rõ ràng đến mức Giang Ngạn Minh chỉ cần nhìn một cái là biết, giám đốc Triệu đang xem xét ý kiến của cậu ta.
Giang Ngạn Minh theo tầm mắt của giám đốc Triệu nhìn thấy đối phương là một thanh niên trẻnhưng một người có thể để giám đốc Triệu của tập đoàn nhà họ Triệu quan tâm đến như vậy ắt hẳn có lai lịch không hề nhỏ.
Ông ấy là một doanh nhân nên ngay lập tức hướng về phía Tiêu Túc để mời: “Ngài đây là đối tác của giám đốc Triệu đúng không? Hôm nay là sinh nhật của bà cụ nhà chúng tôi, chi bằng cùng vào trong uống với chúng tôi một ly?”
Sau khi Tiêu Túc bàn xong về dự án thì cậu ta phải trở về công ty để giải quyết công việc vì suy cho cùng thì ở công ty vẫn còn tồn đọng nhiều việc cần phải xử lí.
Nhưng không biết vì sao mà trong lòng vốn dĩ định nói lời từ chối nhưng khi nói ra đến miệng thì lại trở thành: “Ừm."
Cậu ta lại có thể đồng ý ư?
Trong lòng Tiêu Túc cũng vô cùng ngạc nhiên liền nhất thời nheo mắt lại, tại sao bản thân cậu ta lại đồng ý chứ?
Theo bản năng Tiêu Túc liền liếc nhìn Giang Tiểu Bạch một cái.
Giang Ngạn Minh rất vui, vốn dĩ ông ấy cho rằng người thanh niên trước mắt này trông có vẻ nghiêm túc và còn tưởng là sẽ bị từ chối nhưng không ngờ lại đột nhiên đồng ý.
Xem ra lần này việc hợp tác giữa ông ấy và tập đoàn nhà họ Triệu có hy vọng rồi. “Mời vào bên trong.”
Những người ở trong hội TSu khi thấyGiang Ngạn Minh bước vào liền vội vàng chạy đến vây quanh, Giang Ngạn Minh nói chuyện với họ vài câu rồi đến trước mặt bà cụ để chúc mừng sinh nhật.
Ông ấy ăn mặc chỉnh tề và nói chuyện thoải mái, cho trước đó Giang bà cụ có bị chuyện của Tiểu Bạch và Giang Mai làm cho bất mãn thì bây giờ sự bất mãn đó đều đã biến mất.
Nhìn đứa con trai lớn xuất sắc như vậy mà trong lòng rộn rã nụ cười và yên tâm.
Sau khi Giang Ngạn Minh chúc mừng sinh nhật bà cụ xong liền giới thiệu giám đốc Triệu với mọi người, khi ông ấy vừa giới thiệu xong rằng đây là giám đốc Triệu của tập đoàn nhà họ Triệu thì mọi người trong hội trường ai nấy cũng đều thấy thổn thức.
Sau khi giới thiệu xong giám đốc nhà họ Triệu ông ấy lại muốn giới thiệu cả Tiêu Túc vì vậy chỉ đành dùng ánh mắt để hỏi: “Ngài đây nên xưng hô như thế nào nhỉ?”
Vẻ mặt của giám đốc Triệu đầy rạng rỡ vừa định nói ra thân phận của Tiêu Túc thì cậu ta đã thờ ơ nói: “Tiêu Túc.”
Cậu ta chỉ nói tên của bản thân và cũng không giới thiệu thêm là bản thân đến từ đầu cho nên giám đốc Triệu chỉ đành im lặng và không nói thêm điều gì nữa.
Mà Giang Ngạn Minh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, không ngờ rằng đối phương không giới thiệu gia cảnh mà lại chỉ nói ra mỗi tên.Có điều ông ấy cũng rất nhanh phản ứng lại và giới thiệu: “Ngài Tiêu đây là bạn của giám đốc Triệu và cũng là một đối tác làm ăn.
Những người có mặt ở hội trường không khỏi liếc nhìn về phía nam thanh niên nhiều hơn.
Cậu ta có vóc dáng cao và một khuôn mặt lạnh lùng, vết sẹo trên mặt càng khiến cho cậu ta trở nên lạnh lùng thêm vài phần, bộ dạng không dễ gần một chút nào nhưng cái phong thái vẫn khiến người ta muốn nhìn cậu ta nhiều hơn.
Mọi người đều biết rằng giám đốc Triệu là loại người như thế nào, người mà có thể cùng anh ta bàn bạc dự án và lại trấn tĩnh như vậy thì thân phận chỉ có thể cao chứ không thể thấp được.
Mà lúc này môi của Giang Tiểu Bạch không khỏi co giật lên.
Là ai nói với cô ấy? Tiêu Túc sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Cậu ta không định tiếp tục hợp tác sao?
Sao đột nhiên lại chạy đến sinh nhật của bà nội cô ấy?
Vấn đề bây giờ là cô ấy có nên giả vờ như không quen biết cậu ta hay là phải làm như thế nào đây?
Ngay lúc Giang Tiểu Bạch đang thấy bối rối thì Đỗ Tiêu Vũ liếc mắt về phía cô ấy rồi thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đó chẳng phải là Tiêu Túc sao? Sao cậu ta lại xuất hiện cùng với bác của con?”
Nghe xong Giang Tiểu Bạch liền họ khẽ một cái rồi nói: “Con làm sao mà biết được?”“Con không phải nói cậu ta là bạn trai con sao, con mà không biết thì còn ai biết? Hay là cậu ta không nói với con?”
Giang Tiểu Bạch: “…”
Sợ mẹ nghi ngờ nên Giang Tiểu Bạch liền vội vàng giải thích: “Aya, lúc con gọi thì anh ấy nói rằng đang bận việc nên con đã dặn là anh ấy không cần đến nữa rồi. Con chỉ biết rằng anh ấy đang bận việc chứ con không biết anh ấy đang bận việc gì, anh ấy xuất hiện cùng lúc với bác và giám đốc Triệu có lẽ là để cho thuận tiện trong việc bàn bạc làm ăn? Vừa nãy mẹ không thấy bác còn hỏi anh ấy là ai à? Nhất định là sau khi bàn bạc chuyện làm ăn thì cùng với giám đốc Triệu qua đây rồi.”
Đầu óc cô quay cuồng rồi lập tức kể ra một câu chuyện hợp lý.
Đỗ Tiêu Vũ đột nhiên nói: “Vậy con hãy ra chào hỏi cậu ta đi, dù sao đó cũng là bạn trai của con.
Khóe miệng Giang Tiểu Bạch hơi co lại: "Mẹ à, như vậy có vẻ không ổn? Anh ấy bây giờ là khách của bác con, nếu con lên chào hỏi với anh ấy thì mọi người sẽ nhìn con như thế nào đây?”
Cạch.
Đỗ Tiêu Vũ vỗ vào sau đầu của Giang Tiểu Bạch một cái: “Con bé ngốc này, cậu ta là bạn trai con trước sau đó mới là khách của bác con, con lên nói vài lời với bạn trai con thì có làm sao? Lẽ nào con lừa mę sao?" “Mẹ à, sao con lại nói dối mẹ chứ? Anh ấy thật sự