*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngộ nhỡ Đậu nhỏ và Tiểu Nhan đột nhiên trở về, đẩy cửa vào đã thấy.
Vậy thì chẳng phải cô đã ném mặt đến tận Thái Bình Dương hay sao? “Yên tâm.” Dạ Mạc Thâm ni non bên tại cô: “Lúc đi vào anh tiện tay khóa rồi.”
Hàn Mộc Tử: “…
Thì ra anh đã mang theo suy nghĩ này khi đi vào căn phòng này? “Dạ Mạc Thâm, anh khốn kiếp… Ưm.”
Những lời nói sau đó của cô đều bị Dạ Mạc Thâm nuốt vào bụng, đôi mắt đẹp của cô trừng to như chuông đồng lớn, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, bên mỗi còn nở nụ cười ác liệt “Đây là trừng phạt em hôm nay đã lừa gạt anh.”
“Sau này hãy nhớ kỹ. Nếu như em lại tìm anh ta một lần thì anh sẽ trừng phạt em một lần, tìm anh ta hai lần thì trừng phạt em bốn lần, em nghe không?”
“Anh… Ưm, khốn kiếp!”
Hàn Mặc Tử tức giận nện vào ngực anh, nhưng mà dân dẫn chẳng còn chút sức lực nào, cả người hóa thành một cuộn bông, bị anh ôm trong ngực.
Lúc Tiểu Nhan dẫn theo Đậu nhỏ trở về đã rất muộn. Hai người vừa đi vào nhà, Tiểu Nhân đã thấy một đôi giày da của người đàn ông trưởng thành ở cửa trước. Cô ngẩn người một lúc, sau đó nhìn về phía trong phòng. Yên lặng, giống như không có người ở đây.
Mà trong phòng khách lớn như thế lại để mấy chiếc rương lớn, Đậu nhỏ đã đổi giày chạy tới.
Tiểu Nhan cũng kịp phản ứng theo, nhanh chóng đối giày chạy tới.
“Đây là cái gì?”
không phải của con? Đã đặt trong nhà chúng ta rồi, trong nhà chỉ có một mình con là trẻ con. Con nói cái này không phải cho con, chẳng lẽ những thứ này cho dì Tiểu Nhan và mami con sao?”
“Hình như cũng đúng. Đậu nhỏ gật đầu, lại suy nghĩ: “Nhưng mà ai cho Đậu nhỏ chứ?”
Là ai đưa cho con sao?
Tiểu Nhan nhớ tới khi nãy vừa nghe được tiếng động đó ở trên đầu, bất đắc dĩ đưa tay đỡ trấn. Hai người này cũng quá đáng sợ rồi, biết rõ cô và Đậu nhỏ sẽ trở về, kết quả lại ở trên lầu làm chuyện đó.
Quả thật là chất độc.
Không sợ sẽ độc hại đến đứa nhỏ sao? “Cái này thì phải hỏi mẹ của con.” Tiểu Nhan nháy mắt ra hiệu với cậu bé, cười híp mắt nói: “Nói không chừng chẳng mấy chốc nữa con sẽ có ba.
“Ba?”
Đậu nhỏ đứng yên tại chỗ một hồi, đột nhiên quay người đi lên lầu. Sắc mặt Tiểu Nhan thay đổi: “Này này, con làm gì đó?”
Cậu bé dừng bước, vẻ mặt vô tội: “Tìm ba ạ.”
“Không được!”
Tiểu Nhan đi lên kéo cậu bé xuống cầu thang: “Mở quà trước đi, mở xong hãy tìm ba.”
“Vì sao ạ? Những thứ này là ba đưa cho Đậu nhỏ sao? Vậy thì Đậu nhỏ phải hỏi qua ý ba mới mở được.”
“Bây giờ không được.”
“Di Tiểu Nhan, vì sao vậy ạ?”
Tiểu Nhan thực sự không chịu được, sao mình phải thay Hàn Mộc Tử giải quyết tình hình rối rầm này chứ?
Đối mặt với vẻ mặt ngây thơ của đứa bé, cô phải nói gì đây. Nói rằng ba mẹ con đang cố gắng sinh cho con một đứa em gái sao, con đừng đi làm phiền bọn họ?
Giết cô đi, những lời này vốn không thể nói ra được.
Trở về phòng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể sửa lại mà nói: “Chúng ta mới đi ra ngoài ăn về, chắc chắn trên người có mùi. Trước hết di Tiểu Nhân dân còn đi vào phòng tắm rửa, làm cho thơm ngào ngạt. Sau đó chúng ta sẽ đi gặp ba, có được không?”
Càng nghĩ thấy đúng, Đậu nhỏ mới khẽ gật đầu.
Tiểu Nhan dẫn cậu bé lên lầu, che lỗ tai cậu mà đi về phía khác. Cuối cùng dẫn cậu bé đến toilet, Tiểu Nhan mới thở dài một hơi.
Cô biết làm phiền người khác cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng dù sao Đậu nhỏ cũng ở đây, cho nên cuối cùng Tiểu Nhan vẫn quyết tâm đóng cửa phòng mình lại, sau đó đi tới trước cửa phòng của Hàn Mặc Tử.
Cô không đến gõ cửa ngay lập tức, mà là dựa vào cạnh cửa, dáng vẻ giống như kẻ trộm đứng ở đó nghe lén. Dường như trong phòng không có tiếng động gì. Tiểu Nhan chớp chớp mắt, chẳng lẽ đã kết thúc?
Lúc cô vừa định gõ cửa, đột nhiên cửa mở ra. Bởi vì Tiểu Nhan dựa vào cạnh cửa cho nên khi cửa đột nhiên mở ra, trong nháy mất cả người cô mất đi thăng bằng, nên ngã về phía trước. Bóng người đang đứng bên trong nhẹ nhàng tránh đi, Tiểu Nhan té úp sấp trên sàn nhà lạnh lẽo.
“A… Đau quá.” Tiểu Nhan không chịu được đau mà kêu lên một tiếng, cảm giác mặt mình sắp nứt vỡ rồi. Nhưng mà sau khi kêu đau xong, dường như cô cảm thấy bầu không khí xung quanh không đúng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện Hàn Mộc Tử đang vùi mình trong chăn, mặt đỏ bừng nhìn cô.
“Tiểu Nhan, cậu làm sao…” Cô vô cùng xấu hổ, không nghĩ đến Dạ Mạc Thâm mặc xong quần áo lại đi mở cửa, cô còn chưa mặc quần áo nữa. Khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Mộc Tử, trong nháy mắt cô dời ánh mắt nhìn Dạ Mạc Thâm. Bởi vì lúc này có ngã xuống sàn nhà, cho nên lúc ngẩng đầu lên lại thấy Dạ Mạc Thâm đang nhìn cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dường như trong mắt còn có mũi bên bắn ra.
Sắc mặt Tiểu Nhan tái nhợt, cũng không quan tâm mình bị đau, nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, sau đó kiên trì lui ra ngoài.
“Làm phiên rồi!
Nói xong, giống như Tiểu Nhan không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia của Dạ Mạc Thâm, thay anh đóng cửa lại lần nữa! Am!
Sau khi đóng cửa lại, Tiểu Nhan xoay người chạy đi. Dù sao cô cũng đã lộ mặt rồi, chắc hẳn Mộc Tử phải biết cô đã dẫn Đậu nhỏ về, những chuyện khác bỏ qua đi.
Sau khi trở về căn phòng của mình, nghe được trong phòng tầm vang lên tiếng ào ào khi Đậu nhỏ tắm, nhớ đến gương mặt giống y như đúc của Tiểu Mễ và Dạ Mạc Thâm.
Rõ ràng gương mặt giống nhau, nhưng vì sao nhìn Đậu nhỏ đáng yêu như vậy, mà Dạ Mạc Thâm lại đáng sợ như thế? Tiểu Nhan xoa xoa gương mặt của mình, nhớ tới ánh mắt giết người của Dạ Mạc Thâm ban nãy, vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hàn Mộc Tử vừa nhìn thấy Tiểu Nhan, đã lập tức biết cô ấy đã dẫn Tiểu Mễ về, sắc mặt cô khẽ biến. Sau khi Tiểu Nhan đi cô cũng không quan tâm ngại ngùng gì nữa, cô chui ra khỏi chăn, bắt đầu nhanh chóng mặt quần áo.
Cô lại nói với Dạ Mạc Thâm: “Anh đã mặc xong quần áo rồi? Bây giờ đã quá muộn rồi, không thì anh về nhà trước đi?”
Dạ Mạc Thâm vòng hai tay trước ngược, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô chăm chăm: “Anh đã nói rồi, muốn ở lại.”