CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử ngồi trên giường một lát, cuối cùng lại nằm xuống chiếc giường đã được trải chăn sẵn.

Cô trở mình một cái, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.

Cô thực sự không muốn Dạ Mạc Thâm và ông ngoại anh xảy ra xung đột thậm chí là rạn nứt chỉ vì mình, cho nên lúc đó nhìn thấy quản gia bất đắc dĩ đứng trước cửa cầu xin anh quay về như vậy.

Hàn Mộc Tử lại mềm lòng.

Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy mình quá dễ mềm lòng rồi, Đoan Mộc Tuyết muốn gặp anh, làm sao có thể là lý do đơn giản như vậy được?

Ngẫm nghĩ lại, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, ở tong nhà Uất Trì, cho dù Đoan Mộc Tuyết có mưu mô như thế nào cũng không thể thoát được ánh mắt của Uất Trì Kim đầu, trừ khi... Uất Trì Kim cũng giúp đỡ cô ta. Nghĩ đến vậy, Hàn Mặc Tử bằng nhiên ngôi bật dây.

Trong lòng có một cảm giác không yên lòng nhưng mà cô mà chạy ra ngoài vào nửa đêm, lỡ dụng phải chuyện gì thì chỉ gây thêm chuyện cho Da Mạc Thảm mà thôi.

Cô cũng không hề quân câu nói Dạ Mạc Thâm nói với cô trước khi đi, chờ anh quay về.

Có sốt ruột đi nữa, cũng phải tin tưởng anh đúng không?

Anh nói chở anh quay về, vậy thì anh chắc chắn sẽ quay về.

Hàn Mộc Tử không ngừng an ủi chính mình, lại nằm xuống lần nữa, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Hàn Mặc Từ không hề cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa còn tỉnh đến phát điện, cầm điện thoại trong tay.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, đột nhiên điện thoại rung lên một hồi,

Hàn Mộc Tử mở máy ra, nhìn thấy Geogre gửi tin nhắn cho cô. "Chị dâu đừng lo lắng, em đã đến nhà Uất Trì rồi, bây giờ em sẽ xem xét tình hình trước, nếu như có chuyện gì em nhất định sẽ giúp Uất Trì Thầm

Hàn Mặc Từ chỉ có thể gửi lại cho anh ta một câu cảm ơn, sau đó nằm chặt điện thoại chờ đợi.

Nhà Uất Trì.

Một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau, người hầu bưng hai chén trà lên, lần lượt đề trước mặt Uất Trì Kim và Dạ Mạc Thâm

Nhưng mà hai người không hề cử động, ánh mắt của Uất Trì Kim nhìn chằm chằm vào cháu ngoại, trong ảnh mắt lộ rõ vẻ tức giận.

Dạ Mạc Thâm mím môi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Ông ngoại uống trà bớt giận đi." "Bớt giận? hừ, cháu còn nghĩ ông có thể bớt giận dễ như vậy hả?"

Nói xong, Uất Trì Kim nâng chén trà lên hung hăng mà uống một hơi, rồi lại đặt mạnh chén trà xuống, chén trà va chạm với mặt bản, phát ra một âm thanh rất lớn.

Đối mặt với Uất Trì Kim như vậy, Dạ Mạc Thâm tờ ra rất hài lòng, thoải mái, anh không hề để ý mà uống trà.

Uất Trì Kim chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn đứa cháu ngoại ngồi trước mặt mình, bị bộ dạng thân nhiên của anh làm cho vô cùng tức giản, cần lấy cây ba toong muốn đánh lên người anh, Vũ Ba đứng bên cạnh thấy vậy, nhanh chóng tiến lên ngăn cản “ông chủ, ông đừng tức giận, đừng kích động " "Vụ Ba, ông đừng cần tôi! Để tôi dạy dỗ tên ranh con không nghe lời này đã!"

Cơn tức giận của Uất Trì Kim rất lớn, Dạ Mạc Thần nâng mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt đang đẩy lửa giận của ông cụ Uất Trì: “Ông ngoại là muốn tìm một con rối làm người kế vị sao?"

Nghe lời này, Uất Trì Kim sửng sốt: "Cháu có ý gì hả?" "Chẳng lẽ không phải sao?" Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: "Ngay cả cuộc đời của cháu cũng muốn điều khiển, không phải là cố ý làm cháu thành một con rồi hay sao. Ông ngoại, ông là ông ngoại, vì vậy cháu tôn trong ông, nhưng không có nghĩa là cháu sẽ tự nguyện làm con rối cho ông " "Cháu, tên ranh con này! Cháu có biết là cháu đã làm cho Tiểu Tuyết nhà người ta tồn thưởng thành thể nào rồi không, cháu có biết bộ dạng lúc nó trở về như thế nào không hả? Người ta tình cảm sâu nặng với cháu, cháu không hề cảm nhận được hay sao?" Uất Trì. Kim tức giận đế hai toi sam lai, co the nga ve phải sau, và Ba chỉ có thể nhanh chóng để lấy ông ta Những lời chỉ trích này lọt vào tai Da Mạc Thầm giống như là một câu chuyện cười: "Cháu làm có là tấn thường? Từ trước đến giờ cháu không hề làm bất cứ hành động gì bày tỏ ý tử của cháu với cô ta cả, cho dù cô ta đau lòng, tình cảm sâu nặng, đó chỉ là chuyện của cô ta mà thôi, liên quan gì đến chau?"

Uất Trì Kim: "

Sửng sốt vài giây, Uất Trì Kim mắng: "Cháu xem xem cháu nói ra mấy lời ngu ngốc gì hả, cháu không có trêu chọc người ta, người to có thể tinh cảm sâu sắc với cháu hay sao?"

Đừng nói là Dạ Mạc Thâm, đến cả Vụ Ba đang đứng một bên cũng không nghe lọt tai.

Dù sao phong cách của cậu chủ Thâm mọi người đều biết, từ trước đến giờ anh không thèm nhìn phụ nữ một cái, cho dù là trong thời gian bị thương, ngày nào Đoan Mộc Tuyết cũng đến chăm sóc anh, anh cũng đối xử đúng mực đối với cô ta, cũng không thèm nhìn cô ta một cái,

Như vậy thì làm sao là trêu chọc Đoan Mộc Tuyết được?

Nếu như nói đúng thì phải là nhìn lướt qua mà thôi, chỉ có thể nói là do bình thường quá tuần tủ, khuôn mặt đã trêu chọc Đoan Mộc Tuyết mà thôi.

Nhưng mà bây giờ là thời khắc căng thẳng, nguy hiểm như vậy Vu Ba tuyệt đối sẽ không dám nói những lời này ra. "Ông ngoại cứ nói là cháu trêu chọc cô ta, vậy không bằng gọi cô ta ra đây, để xem cháu trêu chọc cô ta như thế nào. "

Uất Trì Kim: "Im mộm! Cháu vì một người phụ nữ chưa quen biết bao lâu mà muốn chống lại ông ngoại sao?"

Mắng xong, Uất Trì Kim cảm thấy mệt mỏi, tay ôm lấy trước ngực, vừa ra hiệu Vu Ba dìu mình ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói: "Đứa nhỏ Tiểu Tuyết này rất hiểu chuyện, nó cũng không muốn đính hôn với cháu, lúc nãy thậm chí đã nói với ông, chỉ muốn gặp cháu một lần. Một người thông minh, lương thiện như vậy, nếu như cháu không đi xin lỗi với nó, trong lòng cháu không hổ thẹn sao?"

Xin lỗi?

Da Mạc Thâm cúi đầu khẽ cười, trong cổ họng phát ra một tiếng như đùa cợt, anh có gì mà phải xin lỗi cơ chứ? Chẳng qua là hôm nay đã đến đây rồi, thì anh muốn nói rõ ràng với cô ta một lần duy nhật

Nghĩ đến đây Da Mạc Thậm đặt chén trà trong tay xuống, dùng dây "Được thôi, vậy cháu sẽ đi tìm cô là nói rõ, nếu như có ta còn làm phiên nữa, hy vọng ông ngoại.. cũng đừng có thúc ép nữa."

Nói xong, Dạ Mạc Thầm trực tiếp xoay người đi, sắc mặt lạnh lùng mà nói: "Dân đường đi."

Người hầu bưng trà sững sở một lát, sau đó giật đầu xoay người đưa Dạ Mạc Thâm lên tầng.

Lúc trên đường đi, người hiểu không biết là trúng tìm đen gì, bước đi phải trước cũng bước không vững, giống như phải sau cô ấy ông phải là t người, mà là một loại ma quỷ hút máu vậy.

Mãi cho đến cửa một gian phòng, người hầu mới dừng bước: "Cậu... cậu chủ Thâm... Cô Đoan Mộc ở đây a."

Nói xong, cô ấy chủ động tiến lên gõ cửa: "Cô Đoan Mộc, cô đã rửa mặt xong chưa?"

Trong chốc lát, cửa mở ra, Đoan Mộc Tuyết với đội mắt phiếm hồng đang đứng ở đó. "Anh Thâm..." Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết khẽ động, muốn tiến lên một bước, nhưng rồi lại nghĩ ra gì đó đang đứng yên tại chỗ, cô liếc mắt sang người hầu: "Cô xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Thâm

Người hầu cử như đang trốn chạy mà rời đi.

Da Mạc Thâm không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô ta: "Cô Đoạn Mộc

Môi của anh khẽ mở, giọng nói lạnh như băng "Lúc tôi ở bệnh viện cô đã chăm sóc tôi, tôi thực sự cảm ơn, nhưng không có nghĩa là tôi nhất định phải đính hôn với cô. Hơn nữa lúc trước khi tôi ở bệnh viện hình như cũng không yêu cầu cô chăm sóc đúng không?"

Nói như vậy nghe rất không biết tốt xấu, nhưng thực sự là lời nói thật, người hầu nhà Uất Trì nhiều như vậy, là cô ta tự xung phong muốn chăm sóc anh, mượn cơ hội để tiếp cận anh.

Bình luận

Truyện đang đọc