CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO



Đừng để vuột mất anh ta "Cậu cho rằng mình không biết sao? Tuy rằng cậu che giấu rất khá, nhưng cảm xúc khi động lòng cũng rõ ràng giống như lúc mang thai để lộ cái bụng lớn, thời gian mình và cậu ở chung không ngắn, đương nhiên cậu không thể che giấu được mình." "..." Hàn Mộc Tử ngơ ngác nhìn cô, một lát sau mới quay đầu. "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, phỏng đoán chưa chắc đã là sự thật." "Phỏng đoán sao?" Tiểu Nhan hít sâu một hơi, rồi sau đó khoanh hai tay ở trước ngực, nghiêm túc nhìn Hàn Mộc Tử. "Vậy vì sao cậu không dám nhìn mình? Trước không nói vấn đề này, cậu cho rằng mình không biết cậu tìm kiếm tin tức về Dạ Mạc Thâm khi không có ai ở xung quanh sao? Cái tên xuất hiện nhiều nhất trong lịch sử tìm kiếm của cậu là ai? Chẳng lẽ là của một người cùng tên với anh ta?"

Hàn Mộc Tử: "..."

Trong lòng cô nhói một cái, trái tim đau như thể bị một tảng đá đập vào. "Không phải là cậu vẫn cho rằng mình không phát hiện, cho rằng bản thân che giấu rất tốt đấy chứ?" Tiểu Nhan lục lọi trong trí nhớ của mình một lát, sau đó lại nói: "Thật ta khi chúng ta ở trên đường cao tốc từ Quảng Ninh đến Hà Nội mình có nhìn thấy anh ta, chẳng qua mình không nói cho cậu mà thôi."

Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử lập tức ngẩng đầu: "Cậu nói cái gì?"

Dạ Mạc Thâm cũng có mặt ở trên đường cao tốc sao? Tiểu Nhan thấy phản ứng của cô mãnh liệt đến vậy, đành phải kể cho Hàn Mộc Tử nghe về tình hình trên đường cao tốc ngày hôm đó. Sau khi nghe hết câu chuyện, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng nhớ lại một chi tiết mà cô không quá để ý. Ngày đó khi Tiểu

Nhan đi lấy đồ ăn trở về, cô đã cảm thấy Tiểu Nhan có chút kỳ lạ, nhưng sau đó lại bị Tiểu Nhan bịa lý do để lừa gạt cô.

Nhưng hiện tại thì sao?

Ngẫm lại, lúc đấy cô hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này. "Có phải ngạc nhiên lắm không? Mới về nước đã gặp anh ta, có nhiều lúc mình tự hỏi có phải duyên phận của hai người các cậu quấn vào nhau quá chặt hay không, nếu không vì sao khoảng cách từ Quảng Ninh đến Hà Nội xa như vậy mà các cậu vẫn có thể tình cờ gặp được nhau? Có thể nói duyên phận của các cậu quá sâu đậm, có lẽ ngày đó các cậu đã có thể gặp được nhau nếu không có mình ở giữa bày trò. Mộc Tử... Là một người bạn của cậu, mình ích kỷ không hy vọng cậu quay lại với anh ta. Bởi vì anh ta, cậu đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương, nhưng về mặt tình cảm, nếu cậu vẫn còn yêu anh ta, vậy... mình ủng hộ tình yêu của cậu."

Nói xong lời cuối cùng, Tiểu Nhan bước lên phía trước, cúi người xuống rồi ôm lấy bờ vai của cô.

Hàn Mộc Tử sửng sở tại chỗ. Đột nhiên, cô cảm thấy hai mắt của mình có chút ướt át. Hóa ra nhiều năm như vậy không phải chỉ một mình cô âm thầm đấu tranh với tình cảm khó nói này, Tiểu Nhan cũng biết.

Đúng vậy. Tuy rằng hiện tại khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, cô luôn biểu hiện ra ngoài như thể mình thật sự không hề quan tâm tới anh, nhưng nhiều năm như vậy... trong lòng của cô vẫn luôn trộm yêu thầm Dạ Mạc Thâm, sẽ thường xuyên chú ý đến tình hình của anh, tin tức về anh.

Kể cả việc anh đứng dậy khỏi xe lăn như thế nào, trở thành một người có thể đi lại bình thường như thế nào, trở thành chủ sở hữu của tập đoàn nhà họ Dạ như thế nào, những chuyện này cô đều biết hết.

Mặc dù vậy, cô vẫn không biết rốt cuộc chân của Dạ Mạc Thâm đã được chữa khỏi như thế nào.

Nhìn thấy anh có thể đứng lên, đương nhiên Hàn Mộc Tử rất vui mừng.

Chẳng qua, cho dù cô còn yêu anh, cô cũng không muốn trở về bên anh một lần nữa. Chuyện cũ như mây khói lướt qua rồi biến mất, ai quy định cô còn thích anh thì nhất định phải trở về bên anh? "Đi thôi, nói chuyện rõ ràng với anh ta, hỏi rõ ràng những nghi vấn trong lòng của cậu. Nếu cậu thật sự vẫn còn yêu anh ta, cũng đừng để vuột mất." Tiểu Nhan vỗ vỗ của bả vai của cô, giọng nói dịu dàng hiếm thấy.

Thật lâu sau, Tiểu Nhan buông tay, sau đó xoay người ra ngoài văn phòng.

Hàn Mộc Tử cúi đầu nhìn thoáng qua bả vai hơi ẩm ướt của mình.

Hai giờ chiều.

Một chiếc xe quen thuộc dừng ở dưới công ty, Tiêu Túc chủ động gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử. "Cô Shelly, cậu Dạ bảo tôi đến đây đón cô."

Hàn Mộc Tử rất quen thuộc đối với giọng nói của Tiêu Túc, cô đi đến bên cửa sổ ngó xuống, quả nhiên thấy được Tiêu Túc đang tựa vào cửa xe gọi điện thoại. Cô khẽ mỉm môi: "Biết rồi, chờ tôi năm phút đồng hồ." Hàn Mộc Tử thu dọn giấy tờ trên mặt bàn, sau đó đứng dậy đi xuống dưới lầu. Bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Túc, cho nên trong văn phòng ở tầng trệt có rất nhiều người đứng ở cửa sổ vậy xem. "Nếu tôi không nhận sai, đây chắc chắn là trợ lý Tiêu Túc của Dạ Mạc Thâm trong tập đoàn nhà họ Dạ đúng không? Sao cậu ta lại ở chỗ này?" "Không phải công ty chúng ta có hợp tác với công ty của bọn họ sao? Chắc là người ta đến đây đón người." "Cho dù là có hợp tác, cũng không thể tự mình đến đón người chứ?"

Thư Quả ảm đạm cười: "Có lẽ là vì người có mánh khỏe không chính đáng chứ sao?"

Nghe thấy vậy, Trương Ngọc cũng nhíu mày: "Chứ còn gì nữa? Công ty là Hàn Thanh mở cho cô ta, hơn nữa còn đưa nhiều tài nguyên tốt như vậy, có thể thấy được mánh khỏe của người phụ này thật sự không tầm thường." "Cho dù cô ấy sử dụng mánh khỏe, mấy người ghen tị đến đâu cũng không bằng được cô ấy. Một người là Hàn Thanh, một người là Dạ Mạc Thâm, hai người này là hai đàn ông được theo đuổi nhiều nhất ở thành phố Sài Gòn, có bao nhiêu phụ nữ muốn được đến gần hai người mà có thấy ai thành công đâu. So với việc ở chỗ này hâm mộ ghen tị với người ta, còn không bằng cố gắng vẽ thêm mấy bản thiết kế, đúng không?"

Người nói ra lời này là Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô ta thẳng tay vung tài liệu lên mặt bàn, sau đó đứng lên, khoanh tay trước ngực nhìn Trương Ngọc và Thư Quả.

Ngay từ đầu cô ta đã không nhìn vừa mắt hai người phụ nữ này.

Qua thời gian dài như vậy, vẫn như cũ càng nhìn càng thấy phiền. "Hứ, ai ghen tị với cô ta chứ? Cùng lúc chơi đùa với hai người đàn ông thành thạo đến vậy, cũng coi như cô ta lợi hại. Lãnh Nguyệt Nguyệt, có nhiệt tình thay cô ta giải thích thế, hay là cô cũng muốn giống như cô ta?" Trương Ngọc hừ một tiếng, đâm chọt một câu.

Thư Quả cũng khoanh hai tay trước ngực: "Đáng tiếc người ta lại chướng mắt cô." "Đúng vậy." Lãnh Nguyệt Nguyệt chống hai tay lên eo: "Bọn họ chướng mắt tôi, nhưng cũng đâu có coi trọng các cô đâu, các cô đắc ý cái gì? Hơn nữa, tôi cảm thấy tôi phải nhắc nhở các cô một chuyện." Nói tới đây, vẻ mặt của Lãnh Nguyệt Nguyệt hiện lên sự kiêu ngạo. Cô ta là người duy nhất trong văn phòng này biết chân tướng, nghĩ đến đây, cô ta nói thẳng: "Các cô đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu để đánh giá con người của Mộc Tử, chắc hẳn các cô cũng không biết chuyện này nhỉ? Cô ấy và Hàn Thanh không có mối quan hệ như các cô vẫn nghĩ, cô ấy họ Hàn."

Trương Ngọc không nghe ra ý tử trong lời nói đó, chớp mắt: "Cô ta họ Hàn thì làm sao?" Thư Quả cẩn thận suy nghĩ, sau đó còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt

Nguyệt. "Lời này của cô là có ý gì?" "Có ý gì thì các cô phải tự mình suy nghĩ chứ, dù sao trong đầu óc toàn ý nghĩ xấu xa của các cô cũng không chấp nhận được mấy thứ trong sáng, tôi không muốn phí lời với các cô." Lãnh Nguyệt Nguyệt không để ý tới bọn họ, đi vòng qua cái bàn ra ngoài.

Vương An thấy thế, nhanh chóng đi theo: "Nguyệt Nguyệt, cô đi đâu vậy? Tôi đi cùng cô nhé?" "Cút ngay." Lãnh Nguyệt Nguyệt mắng anh ta một câu: "Bà đây muốn đi toilet mà anh cũng muốn đi theo sao? Anh có bệnh à?"

Vương An bị cô ta mắng, cảm thấy có chút xấu hổ nên chỉ cười nhẹ rồi sờ đầu: "Tôi ở chỗ này đứng chờ cô."

Sau khi Lãnh Nguyệt Nguyệt rời đi, những người khác vẫn đang chìm vào suy nghĩ riêng của mình. "Lời vừa rồi của cô ta có ý gì? Hàn Mộc Tử họ Hàn thì có quan hệ gì với Hàn Thanh?" Trương Ngọc không có đầu óc, vẫn không nghĩ ra được cái gì.

Mà Thư Quả nghĩ đi nghĩ lại về câu nói đó, cảm thấy bản thân đã đoán được đại khái. Chẳng qua... Thư Quả không nói gì, chỉ là sắc mặt bỗng dưng trở nên tái nhợt.

Mà ở phía khác, Hàn Mộc Tử đã ngồi lên xe của Tiêu Túc.

Sau khi xe khởi động, bầu không khí bên trong im lặng lạ thường. Thấy hướng đi của xe không phải là nội thành, Hàn Mộc Tử lập tức nhíu mày, hỏi: "Không phải đã hẹn gặp ở công ty sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc