*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dạ Mạc Thầm tìm được Hàn Mộc Tử trước Uất Trì Kim và Tổng An một bước, sau đó anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Hàn Mộc Tử thì nói với anh. “Sợ hãi qua đề cho nên mới dần đến hôn mê”
Nghe vậy, Da Mạc Thầm thở phào một cái, không có việc gì là tốt.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến trái tim anh treo lên. “Anh là chồng của bệnh nhân sao?”
Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải, nhưng Dạ Mạc Thậm nhất định phải kết hôn với cô, cho nên anh khẽ gật đầu.
Bác sĩ đột nhiên lộ ra vẻ khó chịu: “Cái người chồng như này làm chồng kiểu gì vậy? Tại sao vợ anh lại bị sợ hãi như thế? Anh có biết là cô ấy đang mang thai hay không?
Dạ Mạc Thầm
Mang... Mang thai?Tin tức này khiến Dạ Mạc Thâm hoàn toàn ngây ngốc. “Vẻ mặt anh đây là thế nào? Cô ấy đã mang thai ba tháng, hơn nữa còn có dấu hiệu sảy thai, thế mà người chồng là anh đây lại không biết chút nào?”
Cái chuyện chồng không quan tâm đến ở, người ở bệnh viện bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều rồi, thế nhưng mà bác sĩ vẫn không nhịn được trách móc Dạ Mạc Thâm vài câu.
Một lúc lâu sau Dạ Mạc Thâm mới hồi phục tinh thần: “Xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý.
Giọng nói của anh vừa trầm vừa lạnh, hơi thở trên người cũng khác lúc trước, bác sĩ nheo mắt lại, bảo anh đi làm thủ tục nhập viện.
Nguyên nhân là bởi vì cơ thể Hàn Mộc Tử quá yếu, cần ở bệnh viện dưỡng thai một thời gian.
Lúc Dạ Mạc Thâm làm thủ tục nhập viện, đôi môi mỏng của anh vẫn luôn mím chặt lại, khí lạnh trên người anh giống như muốn đông cứng chết người, người đi đường đều tự động né anh ra.
Chờ khi anh làm thủ tục xong xuôi, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dạ Mạc Thâm nhìn tháng qua, là số điện thoại của Hàn Mộc Tử.
Điện thoại của Mộc Tử đang ở trên tay Tổng An, như vậy cuộc gọi này là do Tổng An gọi đến.
Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghe điện thoại.
Khi Tống An chạy đến bệnh viện, theo sau còn có
Vu Ba, vẻ mặt hai người đều lo lắng, từ xa đã nhìnthấy Dạ Mạc Thâm đang đứng dựa vào tường.
Chỉ là sau khi đến gần xong, Tống An mới phát hiện hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm khác hẳn lúc bình thường, lúc này anh đang đứng dựa vào tường, đôi một mỏng mím thẳng một đường thẳng, đôi mắt cụp xuống, mặc dù không thể nhìn thấy ánh mắt của anh là như thế nào nhưng có thể cảm nhận được từ hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm rằng bây giờ ảnh mắt anh chắc chắn rất u ám.
Có điểm gì đó là lạ.
Tốc độ của Tống An chậm lại.
Thật ra, khi nghe anh nói đến bệnh viện, Tống An đã cảm thấy không ổn, anh mang cô ấy đến bệnh viện thì chuyện mang thai làm sao mà giấu được?
Bây giờ Dạ Mạc Thâm đang mất trí nhớ, mới cùng
Mộc Tử ở bên nhau chưa được bao lâu, mà cục cưng trong bụng Mộc Tử lại hơn ba tháng, nghĩ thế nào thì... Thật là hiểu lầm.
Cho nên, bây giờ Mặc Thâm đã biết?
Anh sẽ làm gì? Tổng An kinh nghi bất định bước đến bên cạnh anh.
Không đợi bà ấy mở miệng, Dạ Mạc Thầm ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên mặt bà ấy: “Dì Tống, dì tới rồi.”
Giọng nói lành lạnh vang lên, không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
Đây là phản ứng? Tống An không chắc chắn Dạ Mạc Thâm đã biết chuyện Hàn Mộc Tử mang thai hay chưa, cũng không biết trong lòng anh nghĩ nhưthế nào, nhưng mà bà ấy cũng không dám tùy tiện thăm dò, chỉ có thể hỏi tình huống của Hàn Mặc Tử trước. “Mộc Tử sao rồi.”
Dạ Mạc Thâm thản nhiên nói: “Bị dọa sợ, không bị tổn thương.”
Chỉ bị sợ hãi? Không có bị thương, như vậy chính là không sao.
Tổng An thở phào một hơi, ngay cả Vu Ba đi ở phải sau bà ấu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Mộc Tử thật sự xảy ra chuyện gì, nhà Uất Trì sẽ thực sự.... Chò vào trong nước sôi lửa bỏng, hơn nữa... Cô ấy thực sự đang mang thai.
Sau đó, hiện trường lâm vào trong bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị, cả ba người đều có suy nghĩ khác nhau.
Hàn Mộc Tử có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, lâu đến mức khi cô tỉnh lại mà vẫn cảm thấy mí mắt nặng, muốn mở mắt cũng không được, có người đang ở bên cạnh làm kiểm tra cho cô, có người nhấc mi mắt cô lên kiểm tra tròng mắt trắng dã của cô, sau đó mấy người đó nói gì đó với nhau.
Cô căn bản không nghe rõ mấy người đó đang nói cái gì, ý thức lại trở nên mê man. Đợi đến lúc ý thức cô khôi phục tỉnh táo lại một lần nữa, hoàn cảnh xung quanh đã yên tĩnh lại.
Hàn Mộc Tử chậm rãi mở to hai mắt, lọt vào tầm mắt của cô là toàn một màu trắng, bên tại có tiếng dụng cụ, cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Dạ MạcThâm đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi ngũ quan đẹp trai của anh đập vào mắt cô,
Hàn Mộc Tử lập tức nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc đó. Khi cô cho là mình sắp ngã, cô đã được Dạ Mạc
Thâm đỡ lấy, nhưng dù vậy thì cô cũng vô cùng sợ hãi, sau đó ngất đi.
Bây giờ.... Ở bệnh viện.
Bệnh viện....
Hàn Mộc Tử đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bàn tay vô thức vuốt ve bụng dưới, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá mức cho nên trước mặt trở nên choáng váng, sau đó ngã về phải sau.
Làm như vậy sẽ có động tĩnh.
Dạ Mạc Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra, thấy cảnh tượng này thì vội vàng đỡ lấy cô. “Tỉnh rồi?”
Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là sự khó chịu sau khi thức khuya, nhưng lại lộ ra một cỗ quyền rũ mê người.
Một lúc lâu sau trước mặt Hàn Mộc Tử mới khôi phục lại bình thường, cô nắm lấy tay Dạ Mạc Thâm, mở miệng hỏi: “Em....
Cô muốn hỏi đứa bé như thế nào, thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và u ám kia, lời nói đến môi cô liền dừng lại, một từ cũng không nói ra được, đôi môi tái nhợt run rẩy.