CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Khi nói tới chữ hận này, Hàn Mặc Tử còn cố ý nhấn mạnh, tựa như muốn để Dạ Mạc Thâm biết quyết tâm của cô.

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm vểnh lên, trong ảnh mất tràn đầy vẻ tức giận, anh duỗi cánh tay ra ôm co vào ngực, vẻ mặt cưng chiều. “Em sẽ không có cơ hội này, anh sẽ chỉ... Khiến em càng ngày càng thích anh mà thôi."

Hàn Mộc Tử: “

Hàn Mộc Tử đỏ mặt, mắng một câu: “Ai thích anh?

Anh đừng cho là em đồng ứng làm lành với anh là bởi vì thích anh." “Hửm?"Dạ Mạc Thâm nhận ra điều gì đó, nhíu mày: “Nếu không bởi vì thích anh, vậy thì là bởi vì gì?”

Hàn Mộc Tử hừ một tiếng: “Còn không phải bởi vì anh mặt dày, một mực quấn quýt si mê em” "Phải không?”

Hàn Mộc Tử mở to hai mắt cau mày nhìn”Chẳng nhẽ anh lại muốn phủ nhận?” “Anh phủ nhận lúc nào? Mặc kệ em đồng ý làm lành với anh vì nguyên nhân gì, tóm lại... Chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi.”

Đôi mắt của anh sâu như hang, chăm chủ khóa chặt cô, Hàn Mộc Tử sững sờ một chứt, còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì cảm thấy hô hấp của anh đến gần vài phần.

Sau đó khuôn mặt của anh càng lúc càng lớn, Hàn Mộc Tử mới giật mình tỉnh lại.

Hình như anh lại muốn hôn cô. “Không muốn!”

Ngay khi đôi môi mỏng của anh sắp di đến gần cô, Hàn Mộc Tử lập tức quay mặt, đôi môi của anh rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Anh cũng không giận, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cô một cái, sau đó một tay đưa ra sau gáy cô, đôi môi tiến về đôi môi đỏ mọng của cô. “Từ bỏ!”Hàn Mộc Tử đưa tay chống trước ngực của anh, năn nỉ nói: “Em rất mệt mỏi."

Nghe cô nói vậy, động tác của Dạ Mạc Thâm dừng lại, một lát sau anh cười nhẹ một tiếng: “Nghỉ ngơi một ngày còn mệt sao?” "... Cứ nghỉ ngơi một ngày là không mệt sao?" “Thế nhưng anh lại muốn, phải làm sao bây giờ?"bàn tay của Dạ Mạc Thâm trượt dọc theo eo của cô, vẻ mặt Hàn Mộc Tử thay đổi, nắm chặt bàn tay đang sờ soạng lung tung của anh, nhỏ giọng trách mắng: “Anh đừng có mà làm loạn, có phải là anh căn bản không muốn mang em đi gặp người phụ nữ kia? Cho nên mới sử dụng phương thức này để kéo dài thời gian?"

Thấy cô nói như vậy, vẻ mặt Dạ Mạc Thâm lập tức trở nên nghiêm túc. "Không tin anh?" “Vậy thì anh cho em gặp đi, hôm qua em cùng anh xuất ngoại, đế bây giờ...

Dạ Mạc Thâm bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng: "Được rồi, đêm nay em nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Như vậy là được rồi?

Hàn Mộc Tử thở dài một hơi, sau đó nằm trên giường, nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng lấy tin điện thoại ra gửi một tin nhắn Facebook cho Tiểu Nhan. Ai biết Tiểu Nhan đã gửi tin nhắn Facebook tới trước. "Bên phía Đậu Nhỏ đã giải quyết xong, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cậu cố mà trân quý nha."

Cái cô gái khốn nạn Tiểu Nhan này không có chút đứng đắn gì cả.

Cô thu hồi tin nhắn định gửi, nhớ tới những gì mình nói với Dạ Mạc Thâm, khỏe môi cô không nhịn được cong lên.

Cô nói sẽ không để Dạ Mạc Thâm thất vọng thì nhất định sẽ không để anh thất vọng.

Đậu Nhỏ... Là con của anh.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc thể vậy sẽ không gạt người.

Trước kia Hàn Mộc Tử không thể tin được, khi đó cô còn cảm thấy loại ý nghĩ này thật hoang đường, nhưng hoang đường thì sao?

Sau khi tất cả được loại bỏ, thứ còn lại, cho dù có kinh hãi đến đâu thì cũng là sự thật.

Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút rồi nhắm mắt lại. Lát nữa cô phải tìm cơ hội nói chuyện này với Dạ Mạc Thâm cũng được.

Ban đêm, sau khi khách sạn tắt đèn, Dạ Mạc Thâm nằm ở bên cạnh Hàn Mộc Tử, hô hấp của hai người đều đặn, thế nhưng cả hai người đều biết đối phương chưa ngú.

Hàn Mộc Tử nháy nháy mắt trong bóng đêm, đột nhiên muốn xoay người ngủ, kết quả cô vừa mới xoay người thì Dạ Mạc Thâm đã nghiêng người ôm lấy eo của cô.

Cô vùng vẫy một lúc, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Đừng làm loạn, nhanh ngủ đi." “Ngủ thì ngủ nhưng anh ôm em làm gì vậy?”

Tuy rằng thời tiết này không nóng, nhưng hai người ôm nhau cảm giác như dang ở lò thiêu vậy, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Dạ Mạc Thâm cao hơn cô, ôm vào rất khó chịu. Hàn Mộc Tử vùng vẫy một lúc, cảm giác nhiệt độ cở thể của Dạ Mạc Thâm hình như lại tăng cao hơn, cô đang định hỏi anh xảy ra chuyện gì nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai tại cô đỏ ửng lên. “Tại sao định lực của anh lại kém như vậy chứ?"

Hô hấp của Dạ Mạc Thâm lại nặng hôn mấy phần, giọng nói vô cùng khăn. “Anh là một người đàn ông bình thường, và người phụ nữ anh yêu đang ở trong vòng tay của anh, em bảo anh có định lực kiểu gì?” Anh tiến lên lấm bẩm bên tại cô: “Không có ăn sạch em là đã không tệ rồi."

Nói xong anh còn cố ý cắn lỗ tại cô, khiến Hàn Mộc Tử sợ hãi kêu lên, sau đó nah dùng cả tay cả chân ôm cô. "Được rồi, đi ngủ, còn làm loạn nữa anh sẽ ăn em sạch sành sanh.”

Hàn Mộc Tử: “...

Có bút buồn bực, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhằm mắt lại.

Trong bóng tối, cả hai không chỉ gần gũi về thể xác mà trái tim của họ cũng được kết nối vào lúc này.

Dạ Mạc Thâm ôm người vào lòng, cảm giác người khó chịu như bị lửa đốt, Dạ Mạc Thâm biết nếu như muốn giảm bớt sự khó chịu như bị lửa đốt này thì việc đầu tiên chính là buông cô ra.

Thế nhưng anh không nỡ buông người trong ngực ra, chỉ muốn ôm cô vào trong lòng mãi mãi.

Cho nên cái cảm giác khó chịu như lửa đốt này đối với Dạ Mạc Thâm mà nói, là loại vừa ngọt ngào vừa thống khổ.

Ngọt ngào chính là có thể ôm cô đi ngủ, còn thống khổ chính là chỉ có thể ôm mà không được làm gì.

Haizzz....

Người đàn ông nặng nề thở đai một cái, vùi mặt vào trong cổ của cô, tham lam hít mùi thơm đặc thù chỉ thuộc về cô. "Dạ Mạc Thâm.”

Trong bóng tối, Hàn Mộc Tử đột nhiên gọi anh một "Hum?"

Một tiếng hửm phát ra từ cổ họng.

Hàn Mộc Tử nhìn ánh trăng nhàn nhạt ở bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc mình muốn hỏi thì khẽ cắn môi, chậm rai mở miệng: "Em có một vấn đề muốn hỏi anh, anh sẽ trả lời em sao?" “Vấn đề gì?” “Anh nói đời này chỉ có một người phụ nữ là em, nhưng ngày trước anh nói trước em còn có một người....

Lời nói còn chưa dứt, cô cảm thấy thân thể của người phía sau cứng đờ, giống như là khẩn trương, sau đó hô hấp cũng ngừng lại.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, anh đang khẩn trương sao?

Hàn Mộc Tử có chút buồn cười, cô chỉ có thể nhịn cảm xúc muốn cười xuống, trong mắt tràn đầy vui vẻ. “Anh khẩn trương cái gì?”

Người phía sau im lặng một lúc lâu. “Em muốn biết cái gì?" “Em muốn biết... Cái người ở phía trước em, có phải là năm năm trước?"

Dạ Mạc Thâm cười một tiếng: "Em bị ngốc à? Người phía trước em không phải năm năm trước, chẳng câu. nhẽ năm năm sau?"

Đúng nhỉ, thế mà cô lại quên béng mất cái này.

Cô lúng túng giật giật khỏe môi, lại hỏi: “Năm năm trước vào lúc nào? Anh còn nhớ rõ không? Lúc ấy là ngày gì? Mấy giờ? Địa điểm ở đâu? Anh còn nhớ bộ dạng của cô ấy trông thế nào không? Quá trình....” Cô liên tiếp hỏi mấy vấn đề liền, người phía sau như chết lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc