CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đương nhiên sẽ không!

Điều này Tiểu Nhan chắc chắn, ngay cả khi Hàn Thanh tới cứu mình, cô ấy cũng lo lắng muốn chết!

Sao cô ấy lại cho phép Hàn Thanh đi cứu người phụ nữ khác? Lại là việc không quan tâm đến mạng sống chứ.

Cho nên lần này trong lòng Tiểu Nhan càng thêm áy náy, cô ấy không nghĩ tới sau khi cô ấy hôn mê lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

Lần trước, nhìn thấy cô gái kia trong nhà của Tiêu Túc, trông vô cùng linh động, dáng vẻ xinh đẹp lại tinh tế, đứng chung với Tiêu Túc quả thật rất xứng. Nếu hai người bởi vì chuyện của mình mà cãi nhau hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vậy cô ấy nên làm gì?

“Cậu đừng nghĩ quá nhiều”

Ngay lúc cô ấy đang suy nghĩ lung tung, Hàn Mộc Tử đè tay cô ấy lại, nói lời sâu xa: “Thật ra chuyện gì cũng có nguyên nhân kết quả. Trước kia Tiêu Túc thích cậu, điêu này mọi người đều nhìn ra được. Bởi vì tình cảm đối với cậu sâu nặng, cho nên sau khi biết cậu ở trong đám cháy đó phản ứng đầu tiên là đi cứu cậu, đây là nhân. Nhưng anh ta không giải quyết tốt tình cảm của mình khi nói chuyện với bạn gái cũng là sự thật. Cho nên trong tình huống này anh ta làm chuyện gì, chọc bạn gái mình tức giận, chúng ta đoán thử kết quả xấu nhất đó là hai người chia tay, đây cũng là quả là Tiêu Túc tự mình gieo xuống, không liên quan đến cậu.”

Dù sao người kia thích Tiểu Nhan, khi cô ấy ở trong đám cháy kia một mình, cô ấy không nghĩ Tiêu Túc sẽ quên mình mà cứu cô ấy.

Mặc dù Hàn Mộc Tử an ủi cô ấy, nhưng trong lòng Tiểu Nhan vẫn rất khó chịu, cô ấy cụp mắt cười khổ: “Cuối cùng tớ cũng hiểu được vì sao Hứa Yến Uyển muốn đưa thẻ ngân hàng đến đây: Cho dù Hạ Liên Cảnh làm gì cũng không liên quan đến cô ấy, không phải cô ấy hướng dẫn, cô ấy vô tội. Nhưng chỉ cần tên hai người có liên quan, hễ Hạ Liên Cảnh vì cô ấy, chỉ cân nhắc đến tên cô ấy thì ở trong đó đã có muôn vàn nhân quả tuần hoàn.

Cho dù Hứa Yến Uyển không cầm đao đâm người, nhưng cô ta cũng gián tiếp là người đưa đao, cho dù cô ta không muốn.

Cho nên cô ta áy náy, bất an, cảm thấy xấu hổ.

Giống như Tiểu Nhan lúc này.

Chuyện trên thế gian, chưa từng không phải trắng thì là đen.

Ở trong đó có rất nhiều người giãy giụa trong dẫn vặt, như Hứa Yến Uyển, như Tiểu Nhan lúc này.

“Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tóm lại cậu làm điều mình nên làm là được rồi. Về phần những chuyện khác cứ giao cho người trong cuộc tự giải quyết. Tớ nghĩ bọn họ đều là người đến tên cô ấy thì ở trong đó đã có muôn vàn nhân quả tuần hoàn.

Cho dù Hứa Yến Uyển không cầm đao đâm người, nhưng cô ta cũng gián tiếp là người đưa đao, cho dù cô ta không muốn.

Cho nên cô ta áy náy, bất an, cảm thấy xấu hổ.

Giống như Tiểu Nhan lúc này.



Chuyện trên thế gian, chưa từng không phải trắng thì là đen.

Ở trong đó có rất nhiều người giãy giụa trong dằn vặt, như Hứa Yến Uyển, như Tiểu Nhan lúc này.

“Được rồi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tóm lại cậu làm điều mình nên làm là được rồi. Về phần những chuyện khác cứ giao cho người trong cuộc tự giải quyết. Tớ nghĩ bọn họ đều là người Cô đành phải đưa tay cầm điện thoại.

Nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, tay Giang Tiểu Bạch dừng một chút, sau đó yên tĩnh trở lại.

Tiểu Nhan, đây không phải là người trong lòng Tiêu Túc sao?

Thế mà lại tự mình gọi điện thoại cho Tiêu Túc? Nếu để cho anh ta nhìn thấy chắc chắn anh ta vui lắm?

Trong lòng Giang Tiểu Bạch buồn buồn, do dự muốn nhận cú điện thoại này không, tay đã bấm nút nghe.

“Alô?”

‘Alô, chào cô.

“Chào cô.

Nghe thấy đối diện vang lên một giọng nữ, Tiểu Nhan không hề có chút bất ngờ nào, thậm chí thở dài một hơi: “Chào cô, cô là bạn gái của Tiêu Túc à?

Tôi là Tiểu Nhan, lần trước khi đưa thiếp mời chúng ta đã gặp nhau rồi”

Giang Tiểu Bạch ừ một tiếng: “Tôi biết, thiếp mời có tên cô dâu chú rể”

“Thật ngại quá, lúc này gọi điện thoại tới là tôi muốn nói lời xin lỗi hai người.”

Chẳng lẽ vì chuyện Tiêu Túc đi cứu cô ây?

Ánh mắt Giang Tiểu Bạch đảo quanh, không tiếp lời Tiểu Nhan.

“Vốn dĩ dự định mời hai người đến tham gia hôn lễ, nhưng không ngờ trong hôn lễ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, để cho hai người đi một chuyến uổng công rồi’ Thật ra khi Giang Tiểu Bạch nhìn thấy cuộc gọi này, cô đã biết ý đồ của Tiểu Nhan khi hôm nay gọi đến. Cô nhìn thoáng qua phía phòng tắm.

Không biết Tiêu Túc đi vào đó lúc nào, cũng không biết khi nào anh ta đi ra.

Dù sao cũng là gọi điện cho anh ta, cô có cần đi đến gõ cửa để anh ta nghe không?

Giang Tiểu Bạch đang suy nghĩ, Tiểu Nhan ở đầu dây bên kia dường như biết cô đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên mở miệng.



“Thật xin lỗi”

Giang Tiểu Bạch ngẩn người một chút, sau đó hỏi Tiểu Nhan: “Cô đang xin lỗi tôi sao?”

“Ừm”

“Nói lời xin lỗi với tôi làm gì? Nếu như vì Tiêu Túc đi cứu cô thì tôi cảm thấy cô không cần nói, bởi vì tôi vốn không trách anh ấy đi cứu cô”

Điều này, đúng là Giang Tiểu Bạch không trách Tiêu Túc.

Dù sao lúc cô và Tiêu Túc quen nhau, cô biết tình cảm của anh ta chưa được giải quyết ổn, nhưng hai người bọn họ cũng do ngoài ý muốn mới ở cùng nhau, cho nên cô không yêu cầu Tiêu Túc lập tức quên đi người mình đã từng thích.

Nếu quên một người đơn giản như thế, như vậy có lẽ mình sẽ không xem trọng Tiêu Túc.

Cho nên Tiêu Túc quên mình đi cứu Tiểu Nhan, Giang Tiểu Bạch không hề giận dỗi. Cô tức giận là vì đúng là Tiêu Túc đi cứu người, lại bị thương nhưng không chịu nằm yên, lại chạy đến phòng cấp cứu đánh nhau với chồng người ta.

Hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình, cũng không cân nhắc xem cô có lo lắng không.

Đây mới là điều làm cho Giang Tiểu Bạch tức giận.

“Tôi có thể đoán được tâm lý của cô, chắc là cô áy náy, vậy tôi sẽ nói thẳng với cô, cô không cần suy nghĩ nhiều. Bây giờ tình cảm của tôi và Tiêu Túc vẫn đang rất tốt, lúc tôi chọn quen anh ấy đã biết sự tồn tại của cô”

Cái gì? Nghe được điều này, trái lại Tiểu Nhan hơi kinh ngạc: “Cô, cô biết?”

“Ừm, tôi biết trước kia Tiêu Túc thích cô.

Hơn nữa đã biết từ lâu. Lúc ấy Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc đã trao đổi ngay từ đầu, theo yêu cầu mỗi bên, ai biết sẽ phát triển thành như hôm nay. Cho nên cô không cần lấy sai lầm lúc trước để trừng phạt mình.

Bỗng nhiên Tiểu Nhan không biết nên nói gì, sao đối phương lại biết. Vậy lần trước khi cô đưa thiếp mời đối phương cũng đã biết, mà cô ấy vẫn còn tự nhiên hào phóng đối đãi với cô.

“Cô nói thế này thật sự là ngoài dự đoán của tôi: “Thích không phải mình có thể khống chế được, cho nên tôi sẽ không tức giận. Cô muốn cảm ơn Tiêu Túc sao? Tôi đề nghị cô tạm thời đừng tìm Tiêu Túc, chờ khi nào tôi đuổi hết hình bóng cô khỏi đầu anh ấy, đến lúc đó trong lòng Tiêu Túc chỉ có tôi, cô đến cảm ơn anh ấy cũng không muộn”

Giang Tiểu Bạch nói rất hào phóng, Tiểu Nhan vốn đang ngượng ngùng và áy náy lập tức biến mất. Hai cô gái tuổi tác tương đương nhau, sau khi trò chuyện với nhau lại phát hiện thật hợp nhau, vì thế sau đó hai người kết bạn Facebook.

Mà Giang Tiểu Bạch cũng dẹp tâm tư, lúc đầu dự định sau khi tắt cuộc gọi sẽ xóa bỏ lịch sử.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn không làm gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc