NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Đánh giá thấp rồi!
Sở Hoành đã đánh giá thấp địa vị của Lâm thần y ở Giang Thành, thậm chí là cả giới Trung y Hoa Quốc rồi.

Bởi vì năng lực Trung y của anh đã chiến thắng cả y thuật của Hàn thành.

Vì có anh mà cả giới trung y có thể ưỡn ngực tự hào.

Mặc dù rất nhiều người không biết tên thật của Lâm thần y là gì nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì ba từ "Lâm thần y" đã sáng chói ở Hoa Quốc.

Đúng lúc này, cả Giang Thành, thậm chí là cả bộ phận Tây Y đều nhận được tin.

Đó là Sở Diêu Hàng, người nhà họ Sở từ Xương Thị tới đã đắc tội với Lâm thần y.

Không ai biết Sở Diêu Hàng đã đắc tội kiểu gì và cũng không ai quan tâm tới điều đó.

Bởi vì tất cả những vị trung y của Giang Thành đều có cùng một suy nghĩ...!
Đó là không cứu.

Dù Sở Diêu Hàng tốt xấu, giàu nghèo thế nào.

Thì cũng đều không cứu!

Dù gì người mà anh ta đắc tội cũng là Lâm Thần y! Anh ta đã đắc tội với tín ngưỡng của giới bác sĩ Giang Thành.

Đương nhiên, thông tin này không phải do Lâm Chính để lộ ra.

Lâm Chính cũng chẳng có hứng thú làm điều đó.

Tất cả đều do Mã Hải cố tình rắc thông tin ra ngoài.

Mà tin này thì suýt nữa đã khiến Sở Diêu Hàng mất mạng.

“Chân của con trai cậu sắp không giữ được nữa rồi.

Nếu như cậu không muốn nửa đời sau của thằng bé ngồi xe lăn thì tôi khuyên ông ngay lập tức đưa cậu ta tới gặp Lâm thần y cầu xin giúp đỡ đi.

Lâm thần y mà không lên tiếng thì cả cái Giang Thành này không có ai dám chữa cho con cậu đâu”, ông cụ lên tiếng.

Sở Hoành đứng ngây ra nhìn người đàn ông.

Cuối cùng ông ta đứng dậy, cúi người trước ông cụ.

“Xin cảm ơn...”
“Mau đi đi, thời gian gấp lắm rồi”, ông cụ phất tay.

Sở Hoành lập tức cử người khiêng Sở Diêu Hàng đi về phía nhà của Lâm Chính.

Ông ta nhanh chóng đưa Diêu Hàng tới cửa.

Một người vệ sĩ đang định gõ cửa.

“Từ từ đã”, Sở Hoành vội vàng nói.

“Thưa ông...”
“Anh đưa cậu chủ xuống dưới tầng đợi tôi”, Sở Hoành hít một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ và nói nhỏ: “Muộn quá rồi, có lẽ Lâm thần y đã đi nghỉ, nếu như gọi cửa thì sẽ làm phiền cậu ấy.

Tôi đứng đây đợi thần y ra vậy”.

“Chuyện này...thưa ông...đợi đến bao giờ ạ?"
“Lúc này chỉ biết dựa vào thành ý thôi, đi ra đi”, Sở Hoành nói.

Nhân viên chỉ biết làm theo.


Sở Hoành chỉnh lại quần áo, đứng thẳng người trước cửa.

Trời về khuya.

Khu dân cư không một bóng người.

Một người đàn ông thất nghiệp sống ở tầng trên loạng choạng bước lên.

“Ấy, chú, chú làm gì ở đây vậy? Chú...không phải là thích con gái của nhà này đấy chứ...Haha, đừng chối.

Con gái này này đúng là nữ thần mà.

Cơ thể ấy, khuôn mặt ấy...haha...đúng là vô đối...”
Rượu vào lời ra mà.

Sở Hoành chau mày, phất tay đối với người dưới lầu.

Lập tức có hai tên vệ sĩ ở bên dưới chạy lên lôi người đàn ông say rượu đi.

“Ấy, các người làm gì vậy? Dừng tay, dừng tay...”
Bụp bụp...!
Một lúc sau, người đàn ông say rượu bị đập cho sưng vù mặt mũi và bị vứt qua một bên.

Những người trong khu dân cư thấy vậy thì đều thất kinh.

Họ im phăng phắc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Quảng xuống dưới lầu lấy báo, vừa mở cửa thì bị dọa sợ hết hồn.

“Ông là ai?”, Tô Quảng run rẩy.


“Chào ông, xin hỏi anh Lâm...à không...cô Tô có nhà không?”, Sở Hoành cố nặn ra một nụ cười và hỏi.

Ông ta rất thông minh, biết được chuyện này là từ Tô Nhu nên tìm Tô Nhu là hợp lý nhất.

“Ông là...”, Tô Quảng nghi ngờ hỏi.

“Xin chào, tôi là bố của Sở Diêu Hàng – bạn học của Tô Nhu.

Đây là danh thiếp của tôi”, Sở Hoành lấy danh thiếp ra.

Tô Quảng nhận lấy, da đầu cảm thấy tê dại.

Trên danh thiếp viết ông ta là Ceo của ít nhất ba công ty.

Người như vậy thì không thể nào Tô Nhu có thể tiếp cận được mới phải.

“Là thế này.

Hôm qua con trai tôi có phần lỗ m ãng, đã mạo phạm cô Tô.

Tôi là bố, dạy con không nghiêm nên tôi tới đây là để thay mặt con trai xin lỗi cô ấy”, Sở Hoành mỉm cười.


Bình luận

Truyện đang đọc