NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4046

Nhưng cũng không còn cách nào khác. Kế hoạch là do Trịnh Thông Viễn đề ra, ông ta không đứng ra thì còn ai?

Một vài đệ tử bặm môi, tỏ ra giận lắm. Thu Phiến cũng nằm trong số đó: “Hừ, đúng là vô liêm sỉ”.

“Bọn họ định nuốt lời sao?”

“Xem ra người đệ tử này không được yêu quý lắm ở thiên cung Trường Sinh nhỉ”, Chấn Hám Sơn nhìn Lâm chính.

Lâm CHính ho khù khụ, mặt trắng bệch nhưng anh không hề phản bác: “Trịnh điện chủ đã muốn đệ tử đánh bại hết bọn họ thì đệ tử cũng không chậm trễ nữa”.

“Rất tốt! Lâm Chính, chỉ cần cậu giải quyết được hết bọn họ thì những phần thưởng vừa rồi sẽ đều thuộc về cậu. Không ai cướp được của cậu hết”, Trịnh Thông Viễn cười đắc ý.

“Lần này, không nuốt lời nữa đúng không”, Lâm Chính hỏi.

“Mọi người đều nghe thấy cả, sao có thể nuốt lời được chứ?”

“Vậy còn Tứ tôn trưởng?”, Lâm Chính nhìn qua.

“Cái gì cơ?”, Tứ tôn trưởng giật mình.

“Tôn trưởng có đồng ý không?”

Tứ tôn trưởng chau mày, lập tức hiểu ra ý của Lâm ChínhL “Đương nhiên là đồng ý. Nếu cậu có thể đánh bại được bọn họ thì tất cả đều là của cậu”.

“Được! Ngũ tôn trưởng thì sao?”

“Tôi…cũng đồng ý”.

“Tề điện chủ?”

“Tôi cũng vậy…”

“Tam tôn trưởng?”.

Cuối cùng Lâm Chính quay qua Tam tôn trưởng và chờ đợi câu trả lời của ông ta.

“Đồng ý”, Tam tôn trưởng gật đầu không chút do dự. Sao mà ông ta không hiểu ý tứ của Lâm Chính. Nhưng ông ta không tin Lâm Chính có thể hạ gục được hết cao thủ của Tử Huyền Thiên.

Tam tôn trưởng tin rằng Tử Huyền thiên sẽ không khiến ông ta thất vọng. Bọn họ dám đến thiên cung Trường Sinh thì chắc chắn là họ có sự chuẩn bị rồi.

Nếu đến cả một tên ốm dặt dẹo như Lâm Chính mà còn không xử lý được thì có phải là Tử Huyền Thiên trở thành trò cười cho thiên hạ không?

Hơn nữa cho dù Lâm Chính có chống lại được Tử Huyền Thiên thì đã sao? Khi mà cả hai bên đều bị thương nặng thì Tam tôn trưởng làm ngư ông đắc lại sẽ tốt hơn nhiều. Lâm Chính hít một hơi thật sâu, quay lại vùng chiến đấu.

“Cử người ra đi Chấn đại nhân”, Tam tôn trưởng hét lớn, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Chấn Hám Sơn chau mày, chần chừ một lúc như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông bước ra, hét lớn: “Sư phụ, để con chiến đấu với người này ạ.”.

“Trương Man sao?”, Chấn Hám Sơn giật mình, trầm giọng: “Đừng kích động, người này mặc dù đang bị bệnh nhưng thực lực không hề tầm thường, có thể con không phải là đối thủ của cậu ta đâu”.

“Cũng chưa chắc, đệ tử đã luyện thành công Thạch Cương Kiếm Quyết rồi. Người này chưa chắc đã làm gì được đệ tử”, Trương Man kiên định.

Chấn Hám Sơn biết nếu không để hắn lên thì hắn sẽ không cam tâm. Suy nghĩ một lúc ông ta bèn gật đầu: “Được Trương man, vậy thì cho con một cơ hội, nghe này, đừng có kích động, tùy cơ ứng biến”.

Bình luận

Truyện đang đọc