NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

 

Chương 1622

Sau đó cô ta đưa tay ra kéo Lâm Chính lại. Đúng lúc này có vài người vội ghì vai cô ta xuống. Diên Nữ thở hắt ra, lập tức phản công.

Một tay của cô ta bị Đào sư tỷ giẫm chặt. Mặc dù võ công của cô ta không tệ nhưng lúc này chỉ có thể dùng một tay để chiến đấu.

Ngay sau đó, Diên Nữ bị tấn công tới tấp, không thể làm gì được. Cô ta cuống cả lên, nhìn về phía Lâm Chính. Khi mà cô ta không tự bảo vệ được mình nữa thì cũng khó mà giúp được anh.Thế nhưng ngay sau đó Diên Nữ đã phải sững sờ.

Đào sư tỷ tát mạnh vào mặt Lâm Chính.

Bốp! Một âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính chỉ đứng bất động, một giây sau, anh siết chặt cổ Đào sư tỷ và nhấc cô ta lên bằng một tay.

Đào sư tỷ với khuôn mặt trang điểm đậm lập tức trở nên méo mó. Sức mạnh từ bàn tay anh khiến cổ của cô ta như bị biến dạng. Cô ta điên cuồng giãy giụa, hai chân chới với trong không gian, miệng thì há hốc.

Đám đệ tử sợ hết hồn. Lâm Chính bước tới trước, lôi theo một người sống sờ sờ quăng mạnh về phía đám đệ tử đang khống chế Diên Nữ.

Rầm! Đào sư tỷ bị đập mạnh vào đám đông, cả đám đổ rạp xuống.

“Cái gì?”, tất cả đều há mồm trợn mắt. Trương Tử Tường cũng tái mặt.

“Hả?”

Huyết Trường Phong khẽ chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Đảo chủ và các trưởng lão cũng phải quay qua nhìn.

“Gã này…sao lại khỏe thế cơ chứ?”, Huyết U U bụm miệng, nhìn với vẻ thất kinh.

“Thật không ngờ, cậu Lâm cũng là một kẻ biết võ”, Huyết Nham kêu lên.

“Chưa tới mức vậy nhưng mà cũng có chút sức khỏe. Các vị trưởng lão, đảo chủ, tôi không muốn kết thù với đảo Vong Ưu. Tôi hi vọng mọi người mau kiểm soát những đệ tử này, nếu không lát nữa tôi sẽ khiến họ bị thương cả đấy, tới lúc đó lại khó nói chuyện”, Lâm Chính nói bằng giọng thản nhiên.

“Cậu nói cái gì?”

“Khốn khiếp!…Cậu tưởng chúng tôi hết người rồi à?”, một vị trưởng lão tức giận chửi Lâm Chính.

“Cậu Lâm, cậu ngang ngược quá”.

“Cậu khinh thường chúng tôi đúng không?”, những vị trưởng lão khác cũng lên tiếng. Họ tức lắm.

“Sao thế, tôi nói sự thật mà cũng giận sao?”, Lâm Chính sầm mặt.

“Cậu Lâm, cậu chữa khỏi bệnh cho phu nhân nên là ân nhân của đảo chúng tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể sỉ nhục đảo Vong Ưu và thích làm gì thì làm ở đây”, Huyết Nham lạnh lùng nói: “Nếu như chạm vào giới hạn thì chúng tôi cũng không nhẫn nhịn được thêm đâu”.

“Vậy thì, giới hạn của các người là gì?”, Lâm Chính hỏi.

Huyết Nham hừ giọng: “Hừ, cậu Lâm đã nói vậy thì được! Các người ra tay đi! Cậu Lâm, nếu như đám đệ tử này không đánh được cậu thì tức là họ không bằng cậu, chúng tôi sẽ không làm khó, sống chết chúng tôi cũng sẽ không truy cứu!”

“Được! Ông nói đấy nhé. Vậy thì tôi không nương tay nữa”.

Lâm Chính gật đầu, tiếp tục ra tay. Thế nhưng Diên Nữ ở phía sau đã vội vàng giữ anh lại.

“Lâm Chính, nghĩ cách rời đi thôi. Đừng đấu với họ nữa. Tiếp tục đánh, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu”.

Diên Nữ không kiêng dè Trương Tử Tường, Đào sư tỷ mà là kiêng dè Huyết Trường Phong. Bởi vì từ nãy tới giờ hắn vẫn đứng đó quan sát. Đó là thiên tài số một của đảo Vong Ưu. Là ‘thiên kiêu’ đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc