NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Con khốn, để xem mày còn chạy đi đâu?" 

"Hừ, mày thực sự nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cậu chủ sao? Mày đừng có đùa tao!" 

Tiếng cười vang lên không ngừng. 

Người dân thôn dược Tân Điền tức giận đến cùng cực, ai cũng nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn đám này, ánh mắt tràn đầy sự thù ghét, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng. 

Cậu chủ đi xuống xe, đi đến phía trước đám người này. Nhìn Nhan Khả Nhi được mọi người dìu, lạnh lùng nói: "Nhãi, đưa Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ra đây, nếu như cô ngoan ngoãn đưa cho tôi, tôi có thể đảm bảo tha cho người của thôn dược". 

"Anh tưởng tôi tin anh chắc?", Nhan Khả Nhi lạnh lùng nói: "Sâm Hoàng đã bị tôi tiêu hủy rồi, Lạc Linh Huyết cũng bị tôi dùng thảo dược đặc biệt xử lý rồi. Tôi mà chết nó cũng sẽ biết mất, Lưu Cảnh Pha! Lần này anh mất công đến đây rồi. Anh không dành được thứ gì đâu!" 

"Vậy nên cô thà chết chứ không chịu giao ra chứ gì?", ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống. 

"Đúng thế thì sao? Tôi nói cho các người biết, thứ các người có thể có chỉ là xác của chúng tôi thôi", không đợi Nhan Khả Nhi nói tiếp, người phụ nữ bên cạnh đã tức giận quát. 

"Không sai, bọn tôi cho dù có chết cũng không để cậu được như ý nguyên!" 

"Cậu bỏ cuộc đi!" 

Người dân cả thôn ồn ào lên tiếng, mặt ai cũng tràn ngập sự tức giận, ra vẻ coi thường cái chết. 

Người tên Lưu Cảnh Pha vội vàng gật đầu, ánh mắt hiện lên sự dữ tợn: "Được! Được! Được! Có khí phách lắm! Rất có khí phách! Các người không đưa chứ gì? Không thành vấn đề, có điều nếu các người nghĩ tôi sẽ giết các người như vậy thì các người lầm rồi, các người cho rằng thứ chúng tôi nhận được chỉ là một cái xác sao? Các người sai rồi, cái xác thật sự chỉ là xác của đàn ông và người già thôi. Còn những người phụ nữ xinh đẹp sẽ không biến thành cái xác đâu, tôi sẽ dùng xác các người làm tiêu bản, bán cho mấy tên bi3n thái và vu sư ở Đông Nam Á, khiến xác các người mỗi ngày đều bị chà đạp, các người cho dù chết cũng vĩnh viễn không được siêu sinh!" 

Vừa dứt lời, sắc mặt người dân thôn Tân Điền tái mét, nhiều người không đứng vững nổi nữa. 

"Ác quỷ! Cậu… cậu đúng là ác quỷ!", người phụ nữ tức giận gào lên. 

Cô gái tên Nhan Khả Nhi lảo đảo muốn ngã, cảm thấy khó thở. 

Cô chưa từng nghĩ đến một người có thể độc ác đến vậy… 

Cô ấy nhắm hai mắt, không nói gì. 

Một lát sau mới khàn khàn lên tiếng: "Tôi giao Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết cho các người, anh sẽ thả người dân trong thôn chúng tôi chứ?" 

"Cô sớm đưa cho tôi, thôn dược Tân Điền sao có thể thành ra như này?", Lưu Cảnh Pha cười nói. 

Nhan Khả Nhi không nói. 

Nhưng người phụ nữ và ông lão đứng bên hô hấp dồn dập. 

"Khả Nhi, con không được đưa. Sâm Hoàng là bảo vật truyền lại của thôn ta, không được giao nó cho loại người khốn nạn như này!" 

"Đúng vậy, hơn nữa người này mà lấy được Lạc Linh Huyết cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu, không thể tin loại người độc ác như này được!" 

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập. 

Nhưng Nhan Khả Nhi cũng bất lực. 

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ: "Con không thể vì thứ này mà làm mất mạng mọi người được, cho dù hy vọng nhỏ bé, con cũng phải thử!". 

Nói xong, Nhan Khả Nhi lấy ra từ túi áo một cây nhân sâm bọc bằng vải. 

Nhân sâm dù không lớn, nhưng lộ ra chút ánh sáng từ trong bọc. Cây nhân sâm này thực sự mang màu vàng. 

Hô hấp của Lưu Cảnh Pha dồn dập, vội vàng tiến lên, tóm lấy cây nhân sâm kia, vừa mở ra nhìn. 

"Quả nhiên là Sâm Hoàng!", hắn hét lên kinh ngạc. 

"Đây là Lạc Linh Huyết!" 

Nhan Khả Nhi cắt tay mình đưa cho hắn, cổ tay nhỏ ra một giọt máu tươi. 

Lưu Cảnh Pha vội vàng nhận lấy. 

Giọt máu nhỏ lên cổ tay hắn, sau đó nhanh chóng thấm vào trong rồi biến mất. Vài giây sau, cổ tay Lưu Cảnh Pha hiện lên hai chấm đỏ. 

"Hai chấm, hai chấm rồi, có vẻ như nhà họ Lưu chúng ta có thể đi lên rồi!", Lưu Cảnh Pha hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh lại tâm tình kích động, nhưng ánh mắt nồng cháy đã để lộ tâm trạng của hắn. 

"Được rồi, các người lấy đồ rồi đó. Các người đi được chưa?", Nhan Khả Nhi âm thầm nghiến răng nghiến lợi. 

"E rằng không được!", Lưu Cảnh Pha hạ tay, lạnh lùng nhìn Nhan Khả Nhi, con ngươi quét qua cơ thể cô ấy. 

"Anh định nuốt lời?", mặt Nhan Khả Nhi tái mét. 

"Đây chẳng phải chuyện bình thường sao? Trong vùng rừng sâu núi thẳm này, tôi giết vài người cũng chẳng ai biết, nói láo vài câu cũng có sao đâu?" 

"Anh… đồ khốn!" 

Nhan Khả Nhi tức giận, muốn tung nắm đấm đánh Lưu Cảnh Pha. 

Nhưng Lưu Cảnh Pha lật tay cho cô ấy một cái tát. 

Bốp! 

Nhan Khả Nhi bị tát ngã xuống đất, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên dấu bàn tay. 

"Đồ khốn!" 

"Đồ súc sinh!" 

Người dân nổi giận, toàn bộ đều xông lên. 

Nhưng họ vừa cử động, mấy tiếng súng vang lên, mấy người dân ngã xuống, máu chảy thành sông, không cử động nữa. 

Mọi người vô cùng khiếp sợ. 

"Đừng nổ súng, đừng giết họ". 

Lưu Cảnh Pha híp mắt nhìn Nhan Khả Nhi, lạnh lùng nói: "Những người này đều người cô cứu được từ thôn dược ra. Bây giờ, tôi đứng trước mặt họ làm cô, tôi muốn xem, bọn họ có cứu được cô không?" 

"Anh…", Nhan Khả Nhi run rẩy. 

"Ha ha ha…" 

Đám người kia nở nụ cười dữ tợn, ai ai cũng rõ vẻ thèm khát. 

"Ông trời ơi, tạo nghiệp mà!" 

Trưởng thôn ngồi phịch xuống đất kêu khóc. 

Những người khác mặt mày đẫm lệ. 

"Đồ súc sinh! Tôi sẽ không để anh được như ý nguyện!", Nhan Khả Nhi tức giận nói, sau đó đứng dậy đâm sầm vào hòn đá bên cạnh. 

Nhưng người ở bên nhanh tay, kéo cô lại, không để cô chết. 

Nhan Khả Nhi rất muốn cắn lưỡi tự tử. 

Nhưng cắn lưỡi tự tử sẽ không chết, bây giờ cô ấy chỉ có thể kêu trời kêu đất thôi. 

"C ởi sạch đồ của cô ta cho tôi, phải để cho người dân của thôn này tận hưởng vẻ đẹp của nữ trưởng thôn trẻ đẹp này", Lưu Cảnh Pha lạnh lùng nói. 

"Ha ha ha, đương nhiên rồi cậu chủ!" 

Đám người kia cười lớn, duỗi tay ra. 

Nhưng ngày giây sau Nhan Khả Nhi cắn vào bàn tay người đó. 

"Á… 

Gã ta đau đớn đến mức toàn thân co giật, vội vàng thả tay ra. 

Nhan Khả Nhi xoay người muốn bỏ chạy. 

Đùng! 

Một tiếng súng vang lên, bắn vào chân cô ấy. 

Cô ấy lập tức ngã gục xuống đất, không thể cử động nữa. 

"Khả Nhi!" 

Người dân trong thôn xông đến. 

Nhưng đám võ sĩ đã hành động, ấn toàn bộ người già kẻ yếu xuống đất… 

Lưu Cảnh Pha mặt mày dữ tợn, bước đến chỗ Nhan Khả Nhi. 

Nhan Khả Nhi khó khăn bò về trước. 

Trên người cô đầy bùn đất, tóc tai bù xù, chỉ hy vọng có thần linh hạ phàm cứu cô, cứu người dân trong thôn. 

Nhưng cô biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó. 

Tuy nhiên lúc này! 

Soạt soạt soạt soạt! 

Tiếng máy bay trực thăng vang lên. 

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn lên không trung. 

Giờ mới phát hiện ra một chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía này. 

Cửa máy bay có một người đàn ông mặc vest đứng đó, khuôn mặt anh lạnh như tiền, nhìn về phía này, máy bay còn chưa hạ cánh, cách mặt đất khoảng mấy chục mét, anh đã lao xuống. 

Rầm! 

Người đàn ông hạ cánh xuống mặt đất. 

Mặt đất chấn động. 

Nhan Khả Nhi khó khăn ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn như thần linh hạ phàm này, khuôn mặt nhỏ sững sờ. 

"Cô có phải truyền nhân của Nam Dược Hoàng – Nhan Khả Nhi không?", người đàn ông lạnh lùng hỏi. 

"Anh… anh là ai?", Nhan Khả Nhi cẩn thận hỏi lại. 

"Tôi á? Tôi tên Lâm Chính"!

Bình luận

Truyện đang đọc