NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Đại sư Lưu!". 

Có người nhận ngay ra người này. 

"Trời ơi, đại sư Lưu đến kìa!". 

"Ông cụ Trương có thể diện lớn quá!". 

Đám khách khứa kêu lên kinh ngạc. 

Trong phòng lập tức xôn xao. 

Đây không phải là một nhân vật tầm thường! 

"Ông Lưu!". 

Đám con cháu như Trương Kiềm, Thành Bình, Trương Mậu Niên cũng nhận ra người mới đến, lập tức hai mắt sáng lên bước tới. 

Đây chính là chuyên gia giám định nổi tiếng Hoa Quốc Lưu Tân Thoại, người đứng đầu trong giới giám định, quen biết ông cụ Trương đã nhiều năm. 

"Ông Lưu đến đấy à? Nào nào nào, ngồi đây, ngồi đây!". 

Ông cụ Trương vội vàng đứng lên chào đón. 

Đây không phải là khách mời bình thường, mọi người đều nghĩ ông ta chỉ biết giám định, chứ không biết bối cảnh đáng kinh ngạc của ông ta. 

"Chú Lưu!". 

"Chú Lưu, dạo này chú khỏe không?". 

"Chú Lưu, mời chú qua bên này". 

Mấy người con trai của ông cụ Trương vội vàng chào hỏi, lấy lòng Lưu Tân Thoại. 

"Ông cũng mau qua đi", Trương Tinh Vũ huýnh Tô Quảng, nói. 

Nếu như có thể làm quen với đại sư Lưu, thì chẳng phải cũng có cơ hội thể hiện trước mặt ông cụ Trương và mọi người sao? 

Tô Quảng chần chừ một lúc rồi gật đầu bước tới. 

Nhưng ông ta vừa bước tới đã bị La Phượng ngăn lại. 

"Cút sang một bên, chú còn muốn mất mặt nữa sao?", La Phượng mắng. 

Tô Quảng há miệng, sau đó thở dài, lựa chọn lùi lại. 

Trương Tinh Vũ tức giận trừng mắt nhìn La Phượng, nhưng không nói lời nào. 

Nhưng đúng lúc này, hình như đại sư Lưu nhìn thấy gì đó. 

"Là cậu?", ông ta giơ tay, chỉ về phía Tô Quảng. 

Cả người Tô Quảng lập tức run rẩy. 

"Chú… chú quen đại sư Lưu?", La Phượng tái mặt. 

Đám người Trương Côn cũng ngạc nhiên, đồng loạt quay sang nhìn Tô Quảng, dáng vẻ không thể tin được. 

Chỉ thấy đại sư Lưu quay phắt người đi về phía Tô Quảng, phớt lờ tất cả người nhà họ Trương xung quanh. 

"Cái gì?". 

Lần này thì ngay cả các khách mời cũng ngớ ra. 

Tô Quảng vô cùng căng thẳng, nuốt mấy ngụm nước bọt, thấy đại sư Lưu bước tới, ông ta vội vàng sửa sang quần áo, sau đó nặn ra nụ cười tiến lên đón. 

Đúng lúc ông ta đến gần, thì đại sư Lưu lại lướt qua ông ta, bước về phía Lâm Chính ở đằng sau, bắt lấy tay anh, kích động nói: "Chàng trai, đúng là duyên phận mà, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây". 

Chứng kiến cảnh này, xung quanh bỗng chốc yên lặng như tờ. 

Đám người Trương Tùng Hồng, Trương Côn hóa đá tại chỗ, như bị sét đánh ngang tai. 

Tất cả mọi người đều không dám tin, đại sư Lưu quen Lâm Chính sao? 

Còn gây sốc hơn là quen Tô Quảng… 

"Ồ, là ông sao?", Lâm Chính nhận ra ông ta, nhưng không tỏ vẻ gì là vui mừng. 

"Chàng trai, tôi xin cậu đấy, có thể cho tôi ngắm thêm bức Thượng Nguyệt Đồ kia không? Tôi chỉ nhìn một cái, một cái thôi, tôi tuyệt đối sẽ không ra giá!", vẻ mặt đại sư Lưu đầy nôn nóng và khao khát, nói. 

Mọi người nghe thấy thế thì lại tiếp tục ngạc nhiên vô cùng. 

Ngắm Thượng Nguyệt Đồ? 

Sao lại tìm tới cậu ta? 

Trương Mậu Niên ở bên cạnh nghe thấy thế thì không khỏi lên tiếng. 

"Ông Lưu, ông muốn xem Thượng Nguyệt Đồ sao? Ông nên tìm bố cháu mới phải, bố cháu có tranh gốc, còn tên này chỉ có hàng giả thôi, hàng giả thì có gì đẹp chứ?". 

"Hàng giả?". 

Đại sư Lưu ngoảnh lại nhìn Trương Mậu Niên với ánh mắt kỳ lạ, nhíu mày nói: "Hàng giả gì chứ? Rõ ràng bức tranh trong tay cậu thanh niên này là thật, do chính tay tôi từng giám định, nó thành hàng giả lúc nào vậy?". 

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức im bặt. 

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính. 

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng quay phắt lại, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin. 

Nếu là người khác nói thì chẳng có mấy người sẽ tin, nhưng… người nói lại là đại sư Lưu. 

Ai dám nghi ngờ lời nói của ông ta chứ? Ai có tư cách nghi ngờ lời nói của ông ta? 

Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới: "Rất xin lỗi ông, tôi đã đưa bức tranh đó cho bố vợ tôi tặng ông ngoại rồi, e là ông không xem được nữa". 

"Cái gì, đưa cho ông ta rồi?", đại sư Lưu kinh ngạc. 

"Đúng vậy, nhưng mọi người đều nghĩ bức tranh đó là giả. Mọi người nói đúng, Lâm Chính là con cháu, không thể tặng bậc cha chú hàng giả được, làm vậy quá là không có thành ý. Thế nên ông ngoại có thể trả lại bức tranh giả kia không? Nhà cháu sẽ bù bằng món quà khác cho ông. Ông yên tâm, món quà lần này cho dù không quý trọng, nhưng chắc chắn không phải là hàng giả, thể hiện được tấm lòng chân thành của bọn cháu", Lâm Chính thuận thế nói với ông cụ Trương ở phía trên. 

Anh vừa dứt lời, sắc mặt ông cụ Trương trở nên vô cùng khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc