NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3702

“Quá nhiều? Có bao nhiêu?”.

“Khoảng mười hai mươi nghìn người, cũng có thể là ba mươi bốn mươi nghìn người”.

“Bọn họ đã đụng phải quân đội sao?”.

“Không phải, nhưng còn đáng sợ hơn cả quân đội”.

“Rốt cuộc là ai?”.

“Người dân bình thường, thuộc khu vực Học viện Huyền Y Phái, trong ngoài đầy những người…”.

“Chỉ là đám người dân bình thường mà có thể đối phó với đám Huyết Ngân? Ông tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Những người này ai không phải tinh anh của Huyết Ma Tông chúng ta? Nếu nói bọn họ tàn sát hơn vạn người thì có lẽ là không thực tế, nhưng nếu muốn yên ổn rời đi thì không có vấn đề gì lớn”.

“Tông chủ, không chạy thoát được”.

“Sao không chạy thoát được?”.

“Học viện Huyền Y Phái bị bao vây cả trong lẫn ngoài. Bọn họ chạy ra khỏi Học viện Huyền Y Phái, nhưng đường đi bên ngoài cũng bị người dân chặn kín, bọn họ không có chỗ nào để chạy”.

“Chặn mấy con đường?”.

“Rất nhiều, khoảng nửa thành phố”.

“Nửa… Nửa thành phố?”.

“Những năm qua, Học viện Huyền Y Phái của thần y Lâm luôn làm công ích, khám bệnh từ thiện. Y thuật của người trong học viện rất tốt, hơn nữa còn chữa bệnh không cần tiền. Lãnh đạo người dân ở khắp trời Nam đất Bắc đến khám bệnh đều được đối xử bình đẳng, bọn họ đã cứu nhiều người dân, cũng đã trị khỏi cho nhiều nhân vật lớn. Ầy, thật ra chuyện này cũng trách Đại trưởng lão, ông ấy đã kéo lê việc này! Người của Học viện Huyền Y Phái thà chết cũng không chịu quy hàng Huyết Ma Tông, trưởng lão sử dụng vũ lực ép bức bọn họ, khi động vào Tần Bách Tùng thì bị người ta quay video tung lên mạng, bởi thế mới làm lớn chuyện, kinh động cả phía bên đó”.

“Là thế sao?”.

Tông chủ Huyết Ma Tông trở nên trầm ngâm.

“Tông chủ, chuyện này đã lan truyền rộng khắp, Huyết Ma Tông chúng ta có thể nói là đã trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, mất hết mặt mũi”, người đó lại chắp tay.

“Gây ra trò cười lớn như vậy còn có mặt mũi nào được sao? Kéo đám vô dụng này xuống lột da rút gân, xử tử hết cho tôi”, tông chủ Huyết Ma Tông nói.

Vừa dứt lời, Đại trưởng lão nằm dưới đất kinh hãi, cố hết sức thở hổn hển: “Tông chủ… tha… tha mạng…”.

“Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nhưng ông lại làm tôi thất vọng, sao tôi có thể tha cho ông?”, tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói.

Đại trưởng lão vô cùng tuyệt vọng.

Đúng lúc đó, người lúc trước lại lên tiếng: “Tông chủ, không thể giết những người này, ông phải giao nộp bọn họ ra”.

“Giao nộp? Giao cho ai?”.

“Cảnh sát”.

“Vì sao?”.

“Lúc đó các trưởng lão cũng bị dồn đến mức nóng ruột, ra tay giết không ít người, làm lớn chuyện lên rồi”.

“Thế à? Giết nhiều người như vậy mà còn không chạy thoát, đám vô dụng này để lại Huyết Ma Tông chúng ta cũng không có tác dụng gì, nếu phải giao bọn họ ra thì giao đi! Nhưng chuyện này không thể kết thúc như vậy”.

Bình luận

Truyện đang đọc