Ầm!
Lâm Chính ôm Tô Nhu, bị sóng xung kích hất văng sang vách tường bên cạnh, hai người lăn xuống. Lâm Chính bị chấn động nôn ra máu, vai rách một mảng.
Trán Tô Nhu cũng chảy máu, mặt trắng bệch, bị vụ nổ đột ngột xảy ra làm ngất đi.
Hiện trường hỗn loạn.
Mảnh vỡ cửa sổ thủy tinh văng đầy đất.
Dãy nhà dân gần đó đều sáng đèn, tiếng la hét kinh ngạc truyền ra.
“Chuyện gì vậy?”.
“Nổ ở đâu rồi à?”.
“Mau gọi cứu hỏa!”.
Người của Cung Hỉ Vân ở phía xa chạy tới.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, một người vội la lên hỏi.
“Tôi không sao…”, sắc mặt Lâm Chính âm trầm, kiểm tra sơ qua cho Tô Nhu, thấy cô không có vấn đề gì lớn, chỉ có phần đầu bị chấn động nhẹ, bèn quát khẽ: “Mau gọi xe cứu thương!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra.
Không lâu sau, xe cứu thương đã tới, đưa Tô Nhu đi.
Lâm Chính gọi ngay cho Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.
Trương Tinh Vũ vừa mới ngủ được một lúc khóc lóc chạy đến bệnh viện.
Còn Lâm Chính không vội đến bệnh viện.
Ở đó là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất Giang Thành, anh hoàn toàn không lo lắng bên kia sẽ bổ thêm một nhát dao cho Tô Nhu ở bệnh viện.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, đi về phía dãy nhà dân tan hoang.
Lúc này, dãy nhà dân ở tầng một đã trở thành một mảnh hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi khí gas nồng nặc.
Xem ra đây là kết quả của vụ rò rỉ khí gas, nhưng Lâm Chính tin rằng chuyện này là kiệt tác của nhà họ Kiều.
“Xem thường nhà họ Kiều rồi, xem thường quá rồi…”.
Sắc mặt Lâm Chính âm u lạnh lùng, nắm đấm siết chặt.
Mấy vệ sĩ đi vào điều tra.
Lát sau, một người đi ra, nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm, người bạn của cô Tô đã bị nổ chết”.
“Vậy còn tên tóc xanh thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không tìm thấy, trong đó chỉ có một mình cô ta. Cô ta chết ở trước cửa, tôi đoán có lẽ là có người bố trí cơ quan. Trong phòng toàn là khí gas, cô ta mở cửa đã tiếp xúc với thiết bị nào đó mà bọn họ lắp đặt sẵn, tạo ra tia lửa nên mới đốt cháy khí gas, tạo thành cục diện như vậy”, người đó nói.
“Mau chóng tìm cho ra tên tóc xanh đó”.
“Cậu Lâm, tìm được hắn thì dẫn đến chỗ cậu sao?”.
“Không cần, giao cho Từ Thiên đi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chắc là Từ Thiên sẽ chiêu đãi hắn thật tốt”.
“Vâng”.
Vệ sĩ đó run rẩy, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, mặt tái mét.
Chẳng mấy chốc, các vệ sĩ lập tức tản ra lục soát.
Lâm Chính đuổi tới bệnh viện.
Nhưng vừa đến trước cửa bệnh viện, một bóng người đã bổ nhào về phía Lâm Chính.
Đó chính là Trương Tinh Vũ.
Lúc này, vẻ mặt bà ta dữ tợn, tóc tai rũ rượu, giống như ác quỷ, vô cùng đáng sợ.
“Khốn nạn! Súc sinh! Chó hoang! Cậu còn mặt mũi mà đến đây? Tôi liều mạng với cậu!”, Trương Tinh Vũ gào lên.
Y tá và bệnh nhân ở xung quanh đều bị dọa sợ.
“Tinh Vũ, dừng tay, đừng làm loạn!”, Tô Quảng chạy tới, ôm lấy Trương Tinh Vũ.
“Bỏ tôi ra, A Quảng! Mau bỏ tôi ra, tôi phải đánh chết con chó hoang này! Tôi phải giẫm chết con giòi này!”, Trương Tinh Vũ la hét.
“Tinh Vũ, đây là bệnh viện, nếu bà gây rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Nhu. Đến lúc đó, bệnh viện buộc Tiểu Nhu phải chuyển viện vì chuyện này thì phải làm sao?”, Tô Quảng vội vàng khuyên can.
Mặc dù Trương Tinh Vũ sắp tức đến mức nổ tung người, nhưng vẫn nghe lời Tô Quảng khuyên, kìm nén cơn giận, nghiến răng trừng mắt nhìn Lâm Chính, chửi: “Thằng chó! Tôi khuyên cậu tốt nhất nên mau chóng biến mất khỏi mắt tôi đi, nếu không, tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, nghe thấy chưa?”.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, siết chặt nắm đấm.
Tâm trạng anh vốn không vui, muốn đến thăm Tô Nhu một lúc lại bị Trương Tinh Vũ chửi mắng một trận như vậy.
Anh không phải bùn đất, cũng biết tức giận chứ.
Nếu không phải nể mặt Tô Nhu và hai người là bố mẹ vợ trên danh nghĩa của anh thì anh đã đánh lâu rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Cô chú, mọi người trách lầm Lâm Chính rồi, chuyện này không phải lỗi của Lâm Chính, mà là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lâm Chính là người bị hại”.
Giọng nói vừa cất lên, mấy người nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy Lạc Thiên bước nhanh vào bệnh viện.
“Là Tiểu Thiên à?”.
“Muộn thế này rồi sao cháu còn đến đây?”.
Sắc mặt của hai vợ chồng tốt hơn lên.
Bọn họ không có ý kiến gì với Lạc Thiên, ngược lại còn rất thích đứa bé ngoan ngoãn nghe lời này, hơn nữa dáng dấp còn vô cùng xinh đẹp.
“Cháu gọi cho Tiểu Nhu mấy lần mà không được, sợ cô ấy xảy ra chuyện nên đến quán bar tìm cô ấy, kết quả nghe được cạnh quán bar xảy ra vụ nổ, Tiểu Nhu bị thương, nên cháu chạy tới đây ngay. Người của quán bar nói là nhà Tiểu Mai ở không khóa gas, gặp tia lửa nên bị nổ. Tiểu Nhu còn may, nhưng Tiểu Mai, nghe nói đã bị nổ mà chết”, Lạc Thiên nói.
“Thế sao?”.
Hai người lập tức biến sắc.
“Còn không phải sao? Tiểu Nhu được Lâm Chính đưa đến bệnh viện ngay đấy. Nếu để muộn hơn, không ai biết Tiểu Nhu sẽ thế nào”, Lạc Thiên nói.
Vẻ mặt hai vợ chồng Tô Quảng biến đổi, không lên tiếng.
“Tiểu Thiên, cô ở lại với Tiểu Nhu đi, tôi còn có việc, đi trước đây!”, Lâm Chính nói, trên mặt không có cảm xúc gì, sau đó quay người rời đi.
“Lâm Chính! Lâm Chính! Anh đợi đã!”.
Lạc Thiên vội vàng đuổi theo.
Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, âm thầm mắng: “Con chó vô dụng đó, sớm muộn cũng sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà chúng ta!”.
“Được rồi Tinh Vũ, đừng nói nữa, vào trong chăm sóc Tiểu Nhu đi, bác sĩ nói Tiểu Nhu có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào”.
…
Ra khỏi cửa, Lâm Chính ngồi lên xe Từ Thiên phái đến.
Lạc Thiên đuổi tới, vội hỏi: “Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
“Dương Hoa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Lạc Thiên biết thân phận của anh.
“Lâm Chính, rốt cuộc chuyện hôm nay là sao vậy? Đang yên đang lành, sao Tiểu Nhu lại xảy ra chuyện?”, Lạc Thiên đã cảm thấy có gì đó không đúng.
“Không có gì. Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô ở lại bệnh viện giúp tôi chăm sóc Tiểu Nhu đi, đừng đi đâu cả, tôi lo sẽ có chuyện tương tự xảy ra”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Lạc Thiên kinh hãi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.
Là Từ Thiên gửi tin nhắn đến.
Người mà nhà họ Kiều phái đến Giang Thành đã bị diệt trừ, tên tóc xanh đó cũng bị bắt. Hắn nhận tiền của nhà họ Kiều cố tình lừa Tiểu Mai, hợp tác với cô ta bày ra vở kịch dụ Tô Nhu vào bẫy.
Nhưng Tô Nhu không chết.
Sự tấn công của nhà họ Kiều có thể nói là hoàn toàn thất bại.
Tiếp theo sẽ là sự tấn công của ba nhà còn lại.
Lâm Chính suy đoán, e rằng nơi tiếp theo nhà Tư Mã tấn công sẽ là Huyền Y Phái.
“Có lẽ mình nên chủ động chuẩn bị chút quà tặng tiếp đãi bọn họ!”, Lâm Chính lạnh lùng lẩm bẩm.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Lâm Chính liếc mắt, người gọi đến lại là Hạ Thu Ân.
Anh nhấn nút nghe.
Nhưng bên kia điện thoại không phải giọng của Hạ Thu Ân, mà là Hạ Quốc Hải.
“Thần y Lâm, cho hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc tăng thọ?”, Hạ Quốc Hải gấp gáp hỏi.