NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Bệnh viện Nhân dân Giang Thành. 

Phó Vũ cùng với những bạn học có mối quan hệ thân thiết với Từ Sương Huyền đều tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu, ai nấy mặt nhăn mày nhó. 

"Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế hả?". 

Một người phụ nữ trung niên đeo kính bước tới, tức giận trừng mắt với mấy người Phó Vũ, nói: "Ăn một bữa tiệc sinh nhật mà cũng gây ra án mạng! Các cô các cậu giỏi rồi! Bây giờ phía nhà trường đang toàn lực ứng phó với truyền thông báo chí, hiệu trưởng bảo tôi dặn dò các cô cậu không được nói lung tung, ai mà nói lung tung sẽ bị đuổi học!". 

Nghe thấy thế, mấy nữ sinh sợ đến mức bụm miệng, không dám hé răng. 

Phó Vũ thì thầm cười khẩy. 

Đuổi học? 

Đuổi học ai cũng không thể đuổi học cậu chủ Bác! Ai mà chẳng biết anh nuôi của hắn là Khổ Long – đầu gấu số một Giang Thành! Ai mà chẳng biết nhà họ Bác của hắn là tập đoàn tài chính nổi tiếng Giang Thành? Đuổi hắn ư? Ai dám? 

"Hừ, không ngờ con nhóc này lại không biết uống như vậy, xem ra chuốc rượu không thành rồi, hay là bảo anh nuôi nghĩ cách cho mình nhỉ? Không vòng vo nữa, trói luôn lại mang lên giường của mình, xem cô ta có còn giả vờ thanh cao nữa không", Phó Vũ thầm hừ một tiếng. 

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. 

Phó Vũ hơi sửng sốt, lấy điện thoại ra nghe. 

"Bàn Tử, sao vậy? Chẳng phải các cậu đã đến Kim Thế Duyên hát karaoke rồi sao?". 

"Đại ca, bọn em… bọn em bị đàn em của anh nuôi ném ra ngoài rồi", đầu bên kia điện thoại là tiếng kêu ai oán của Bàn Tử. 

"Gì cơ?". 

Phó Vũ ngạc nhiên. 

"Đại ca, bọn em cũng không làm gì đắc tội với anh Long cả, đang yên đang lành tự dưng anh Long nổi giận đùng đùng, muốn ném bọn em ra đường. Tốt nhất anh cứ gọi điện thoại cho anh Long đi, không chừng là anh đã làm chuyện gì khiến anh Long tức giận, mới liên lụy đến bọn em", Bàn Tử khóc nói. 

"Vớ vẩn, đã một tuần nay tôi và anh ấy không liên lạc với nhau, mỗi tối nay bảo anh ấy lấy cho một phòng bao", Phó Vũ mắng. 

"Vậy chuyện này…" 

"Cậu cứ bình tĩnh, để tôi gọi cho anh Long đã". 

Trong lòng Phó Vũ có chút rối bời, sau đó liền ngắt cuộc gọi của Bàn Tử, gọi đến số điện thoại của Khổ Long. 

Nhưng… gọi mấy lần mà không ai nghe máy. 

"Có chuyện gì thế nhỉ? Sao mình gọi mà anh Long cũng không nghe?", Phó Vũ cảm thấy có chút khác thường, cuối cùng lựa chọn đích thân đến Kim Thế Duyên tìm anh Long. 

Hắn vừa đi thì đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt. 

Từ Sương Huyền được đẩy ra. 

Các bạn học và giáo viên vây lại. 

"Bác sĩ, Sương Huyền thế nào rồi?". 

"Bác sĩ, bạn Từ không sao chứ?". 

"Bác sĩ, ca phẫu thuật có thành công không?". 

Mọi người xôn xao hỏi. 

Cũng may bác sĩ đã quen với kiểu này, lập tức lắc đầu đáp: "Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng tình hình của cô Từ không lạc quan cho lắm. Cô ấy không đơn thuần là dị ứng rượu, mà là một loại triệu chứng tổng hợp rất hiếm gặp. Hiện giờ cô ấy không gặp nguy hiểm về tính mạng, ngày mai sẽ tỉnh lại". 

"Thật sao? Thế thì tốt quá!". 

"Ngày mai sẽ tỉnh lại? Tạ ơn ông trời!". 

"Làm tôi sợ hết hồn!". 

Không ít bạn học vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ. 

Bọn họ còn sợ chuyện này to lên thì sẽ phải chịu trách nhiệm, bây giờ xem ra không cần rồi. 

Cô giáo Phó đi cùng cũng tỏ vẻ mừng rỡ. 

Nhưng đúng lúc này, bác sĩ lại bổ sung một câu: "Tuy cô ấy có thể tỉnh lại, nhưng hiện giờ không thể đi lại, phải nằm trên giường nghỉ ngơi điều dưỡng". 

Bác sĩ vừa dứt lời, những tiếng ồn ào lập tức im bặt. 

Không biết sau bao lâu mới có người yếu ớt hỏi: "Bác sĩ, nghĩa là sao?". 

"Tôi nói thẳng thắn hơn chút nhé, hiện giờ cô ấy bị liệt toàn thân!". 

"Sao cơ?". 

Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, trợn to mắt nhìn bác sĩ với vẻ không dám tin. 

"Sao… sao… sao có thể thế được? Bác sĩ, anh có cách gì không? Anh nghĩ cách đi, nhất định phải cứu được em Từ!", cô giáo Phó cuống lên. 

Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến nhà trường, hơn nữa bối cảnh gia đình của Từ Sương Huyền không tầm thường. Nghe nói bố và chú cô ấy đều là những nhân vật có máu mặt ở Nam Thành, nếu Từ Sương Huyền xảy ra chuyện gì, thì nhà họ Từ sẽ bỏ qua cho những người có liên quan như bọn họ sao? Sợ rằng người làm cô giáo như bà ta sẽ gặp họa đầu tiên. 

"Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc, nhưng hiện giờ bệnh của cô Từ chưa đủ rõ ràng, đây là bệnh hiếm gặp, chúng tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức", bác sĩ thở dài, rồi xoay người bỏ đi, để lại cô giáo hồn xiêu phách lạc và một đám sinh viên đang hoảng loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc