NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Thực ra Lâm Chính đã nghĩ đến điều này từ lâu, chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài. 

Bởi vì tên Triệu Thiên này nhìn kiểu gì cũng không giống một tên ngốc. 

Tuy rằng tin Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa có ý với Tô Nhu chỉ là lời đồn, nhưng dù là lời đồn thì người bình thường cũng sẽ để tâm. 

Đó là sếp tổng của mình cơ mà! 

Thà tin là có chứ không thể không tin! 

Hơn nữa, cho dù chuyện này không tồn tại, thì anh ta cũng không nên có thái độ hà khắc với Tô Nhu như vậy… 

Triệu Thiên không phải là người ngang ngược, nếu không Mã Hải cũng sẽ không trọng dụng. 

Thế nên, Lâm Chính đoán trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. 

Đương nhiên anh không thể chắc chắn 100%, vì vậy vừa rồi cũng chỉ đe dọa Triệu Thiên để thăm dò. 

Không ngờ Triệu Thiên lại khai luôn. 

Điều này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. 

"Triệu Thiên, cậu dám ăn cây táo rào cây sung? Tôi đối xử không tốt với cậu sao?", Mã Hải nổi giận, xông tới đá một cái vào mặt Triệu Thiên. 

Bốp! 

Triệu Thiên ngã lăn ra đất, trên khuôn mặt hằn rõ một dấu chân, chảy cả máu mũi. 

Lần này thì Mã Hải đã thực sự nổi giận. 

Nếu như trước đó, Mã Hải chỉ nghĩ là Triệu Thiên bành trướng trở nên ngang ngược, tuy tính chất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ là phạm lỗi. Nếu anh ta chủ động nhận sai, thì thực ra mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn, Lâm Chính cũng không phải là người hẹp hòi. 

Nhưng bây giờ… thì sự việc đã khác hoàn toàn. 

Đây là phản bội! 

Đối với kẻ phản bội thì bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được. 

Chưa kể… người này còn là tâm phúc của Mã Hải. 

Tâm phúc của Mã Hải trở thành kẻ phản bội thì ông ta cũng khó mà trốn tránh trách nhiệm. 

Trong lòng Mã Hải thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông của Triệu Thiên. 

"Hãy nói hết những gì anh biết đi". 

Lâm Chính bước tới, đỡ Triệu Thiên dậy, nói: "Nếu anh chịu nói hết những gì anh biết… thì anh sẽ được bình an vô sự. Thậm chí nếu anh muốn, tôi có thể sắp xếp cho anh một công việc ở Dương Hoa". 

"Thật… thật sao?", trong lòng Triệu Thiên trở nên kích động. 

"Đương nhiên". 

"Vậy tôi sẽ nói, tôi nói!". 

Triệu Thiên không cứng đầu nữa mà khai hết ra. 

Anh ta cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn. 

Lúc này mà còn làm căng với Lâm Chính thì chỉ có chết càng khó coi hơn. 

"Thực ra vào hai ngày trước, có một người tự xưng là nhà họ Lâm ở Yên Kinh đến tìm tôi. Anh ta bảo tôi làm mấy việc, sau đó hứa hẹn sẽ cho tôi 70 triệu tệ tiền mặt, và một công việc ở Yên Kinh. Tôi đã đồng ý với anh ta, thế nên… thế nên tôi liền coi thường Tô Nhu và hợp đồng này…", Triệu Thiên chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói. 

"70 triệu tệ và một công việc ở Yên Kinh?", Mã Hải run rẩy hỏi. 

Chắc chắn công việc ở Yên Kinh là làm việc ở công ty nhà họ Lâm. 

Doanh nghiệp của nhà họ Lâm ở Yên Kinh không kém gì tập đoàn Dương Hoa. 

Đây đúng là món hời béo bở! 

Chắc chắn dù là ai cũng sẽ không từ chối được sự cám dỗ này… 

"Rốt cuộc bọn họ bảo các anh làm gì, mới cho anh lợi ích lớn như vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi. 

Triệu Thiên tỏ vẻ lúng túng, miệng há ra, một lát sau mới hỏi vặn lại mọi người. 

"Tôi thì có thể làm gì chứ?". 

Câu nói này khiến Mã Hải đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Triệu Thiên. 

"Anh ta phụ trách cái gì?", Lâm Chính bình thản hỏi. 

"Chọn mua nguyên liệu và xét duyệt sản phẩm", Mã Hải đáp. 

"Ồ". 

Lâm Chính nhíu mày. 

Chọn mua nguyên liệu và xét duyệt sản phẩm? 

Nói vậy là nhà họ Lâm đã biết tất cả nguyên liệu mà tập đoàn Dương Hoa thu mua. 

Hiện giờ nhà họ Lâm Yên Kinh đã nắm được tình hình đại khái sản phẩm tiếp theo của tập đoàn Dương Hoa. Tuy bọn họ không có phương thuốc, nhưng thông qua Triệu Thiên, bọn họ chắc chắn có thể đoán được, thậm chí là tự phát triển điều chế ra loại thuốc tương tự. 

Nếu bọn họ tăng ca tăng tốc thì e là có khả năng sẽ nghiên cứu điều chế sản phẩm ra trước cả tập đoàn Dương Hoa. Một khi bọn họ đưa ra thị trường trước, thì sẽ có cơ hội phủ đầu Dương Hoa. 

Không thể không nói, người được nhà họ Lâm cử đến lần này rất có đầu óc, chọn người cũng xảo quyệt. Bọn họ không nghĩ cách để có được phương thuốc, mà dựa vào việc lựa chọn nguyên liệu và xét duyệt để phân tích ý đồ của tập đoàn Dương Hoa. 

"Chủ tịch Lâm, chúng ta phải nhanh chóng thúc đẩy việc điều chế phát triển sản phẩm mới thôi, để tranh thủ đưa thuốc mới ra thị trường sớm hơn. Với thực lực của nhà họ Lâm Yên Kinh, e rằng không đến một tuần, bọn họ đã có thể thông qua nguyên liệu chọn mua và phương án được duyệt để phân tích ra phương thuốc của chúng ta. Nếu để bọn họ thành công, thì chúng ta sẽ phải đối mặt với khủng hoảng tài chính rất nghiêm trọng", Mã Hải ngoảnh phắt lại, vội vàng nói. 

Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng u ám, chẳng nói chẳng rằng. 

Anh luôn nghĩ rằng nhà họ Lâm chỉ có hứng thú với Lâm Chính và thần y Lâm, chứ chưa từng nghĩ nhà họ Lâm đã để mắt đến cả Dương Hoa… 

"Không vội!". 

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, dường như nghĩ ra gì đó, nhìn Triệu Thiên nói: "Triệu Thiên, anh có muốn lấy công chuộc tội không?". 

"Xin Chủ tịch Lâm cứ phân phó, lần này Triệu Thiên nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi! Tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu nữa!", Triệu Thiên vội nói. 

"Tốt lắm! Hôm nay… anh hãy liên lạc ngay với người nhà họ Lâm! Tôi muốn anh làm một việc!". 

Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt đầy lạnh lùng. 

"Nếu nhà họ Lâm đã ra tay trước, thì đừng trách tôi…"

Bình luận

Truyện đang đọc