NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4193

Điên rồi!

Đại tôn trưởng điên thật rồi.

Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức độ nào.

Đến nỗi ông ta có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể…”

Đại tôn trưởng run lên bần bật, cả người như thể sắp bị xé toạc.

Chỉ thấy cơ thể Lâm Chính máu thịt lẫn lộn trước mặt có sự thay đổi mà mắt thường có thể thấy.

Mái tóc bị ăn mòn của anh tự động rơi xuống, sau đó da đầu nhanh chóng hồi phục, tóc mọc lên như măng mọc sau cơn mưa.

Tay chân đã bị đứt gãy của anh bắt đầu liền lại với nhau rồi dài ra, các vết thương bên trên đều tự lành lại, hơn nữa da thịt đều khôi phục như ban đầu, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta khó mà tưởng tượng.

Vết thương trên người vẫn như thế, tốc độ hồi phục này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của con người.

Cả quá trình cũng chỉ có khoảng một phút, Lâm Chính vừa rồi không còn hình dạng gì nữa đã hoàn toàn hồi phục.

Từ trên xuống dưới cả người không hề hấn gì.

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cho dù tâm cảnh của Đại tôn trưởng có tốt đi chăng nữa, lúc này cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Cả người ông ta run rẩy, mắt ngây dại nhìn Lâm Chính, há hốc mồm nhưng không nói được một chữ.

“Đại tôn trưởng, chẳng phải đệ tử đã nói rồi sao? Chút bản lĩnh này của tôn trưởng chẳng thể làm gì được đệ tử đâu”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn ông ta nói.

“Tại sao… Tại sao… Tại sao… lại như thế? Cơ thể cậu… rốt cuộc là sao thế?”, Đại tông trưởng ngơ ngác nói.

“Tôi cũng không biết”.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi phát hiện ra một viên đan dược trong quan tài của cung chủ đầu tiên – Diệp Nhượng Thiên, dựa theo chỉ dẫn của cung chủ Diệp mà tiêu hóa nó, sau đó cơ thể tôi thành như vậy”.

“Cái gì? Đan dược hả?”

Đại tôn trưởng như bị sét đánh trúng, nghĩ đến gì đó mà mắt ông ta trợn to, gào lên: “Đan dược đó có màu gì? Nó có vị gì? Mau! Mau nói cho tôi biết! Mau lên”.

“Toàn thân là màu đỏ, được đựng trong một cái hộp tinh xảo. Còn mùi thì… không có mùi”, Lâm Chính nói.

Đại tôn trưởng ngây người.

Sắc mặt ông ta trắng bệch, lùi về sau hai bước, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.

Một lúc sau, ông ta mới run bần bật nói.

“Chắc chắn là Trường Sinh Đan! Đó… chắc chắn là Trường Sinh Đan! Chắc chắn là Trường Sinh Đan!”

Đại tôn trưởng đã mất khống chế.

“Trường Sinh Đan?”

Lâm Chính mờ mịt: “Đó là thứ gì?”

“Là đan dược mà cung chủ Diệp Nhượng Thiên cố gắng cả đời để ngưng luyện tạo ra. Trước khi chết ông ấy nói với người trong tông môn biết mình để lại một viên Trường Sinh Đan, tặng cho đời sau, nếu có viên đan dược này thì có thể đảm bảo cho thiên cung Trường Sinh hưng thịnh cả ngàn năm. Nhưng ông ấy không nói rõ rốt cuộc viên đan đó ở đâu. Mà chỉ để lại một câu ‘phá quy tắc cũ’, sau đó đóng quan tài lại. Thật không ngờ, viên “Trường Sinh Đan” này lại được đặt trong quan tài của ông ấy…”, Đại tôn trưởng sắp hộc máu.

Bình luận

Truyện đang đọc