NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính vừa về tới công ty thì Tô Dư gọi điện thoại tới. Anh do dự một lúc nhưng vẫn nghe máy. 

“Lâm Chính, xin lỗi, tôi không ngờ sự việc lại thành ra thế này…thật sự xin lỗi…”, Tô Dư nghẹn ngào nói. 

“Tô Dư, không cần phải tự trách mình. Chuyện này không liên quan gì tới cô”, Lâm Chính mỉm cười. Tô Dư siết chặt điện thoại, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ. 

“Phải rồi, chuyện này chắc chắn là chiêu trò của Đổng Hạ. Tốt nhất cô nên cẩn thận. Nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”, Lâm Chính nói. 

“Được…Lâm Chính”, Tô Dư mím môi, nấc lên. Sau khi tắt máy, cô gái ngồi phụp xuống, ôm đầu khóc nức nở. Chịu oan ức như vậy mà Lâm Chính vẫn nghĩ cho cô ta. Đó là Lâm Chính thật sao? 

Lúc này cô ta mới ý thức được rằng những năm qua những gì Lâm Chính phải trải qua khó khăn tới mức nào. Rõ ràng mọi chuyện chẳng liên quan gì tới anh cả. Rõ ràng anh mới là người vô tội nhất. 

Thế nhưng…anh không hề giải thích, thậm chí là không hề phản bác. Tô Dư biết, Lâm Chính không phải vì bạc nhược mới làm vậy. Anh chỉ…không muốn cô ta bị khó xử. Tô Dư khóc tới mức ruột gan quặn thắt… 

Có ai đó gõ cửa nhà vệ sinh:“Tô Dư, cậu có ở trong không? Đồ ăn lên rồi, ra ăn thôi”, bên ngoài là giọng nói của Tào Tiểu Kiều. Tô Dư lau vội nước mắt, bước ra khỏi nhà vệ sinh với hai mắt đỏ hoe. 

… 

Yên Kinh, trong một tòa biệt thự hào hoa. Sóc Phương trong bộ đồ dành cho bệnh nhân ngồi trên xe lăn được chú Trung đẩy tới phòng khách. 

Trong phòng có vài người đang ngồi. Một người đàn ông đầu trọc đeo xích vàng kẹp xì gà nhếch miệng cười: “Ấy, đây chẳng phải là công tử Sóc Phương thiên tài tuyệt thế sao? Sao lại thành ra thế này rồi?” 

Sóc Phương với vẻ mặt vô cảm không nói một lời. 

“Được rồi, đừng trêu Sóc Phương nữa, chuyện này Sóc Phương cũng không hề muốn xảy ra”, một người đàn ông trung niên tóc bạc đeo kính vàng bước tới. 

Đây là Tư Mã Tàng – bố của Sóc Phương. Tóc của ông ta vốn màu đen nhưng vì chuyện Sóc Phương bị tàn phế mà biến thành màu trắng chỉ sau một đêm. 

“Được rồi, không nói nhiều nữa. Anh Tàng, anh gọi tôi tới đây có việc gì không? Không phải bảo tôi chữa trị cho Sóc Phương đấy chứ? Anh tìm nhầm người rồi, tôi không biết cứu người, chỉ biết giết người thôi”, người đàn ông đầu trọc cười đắc ý, đưa xì gà lên rít. 

Tư Mã Tàng cũng châm một điếu thuốc, hút một hơi, nhả khói và nói tiếp: “Chuyện của Sóc Phương không ai ngờ tới. Đợi đến khi nó được khiêng về nhà, tôi đã ngay lập tức đưa tới bệnh viện rồi, nhưng họ nói rằng vết thương gây ra tổn thương vĩnh viễn”. 

“Tổn thương vĩnh viễn sao?”, gã đầu trọc chau mày: “Bên đó cũng không chữa được à?” 

“Họ từ bỏ rồi”, Tư Mã Tàng nhìn chăm chăm điếu thuốc đang cháy và nói giọng khàn khàn. 

Sóc Phương nghiến răng, không lên tiếng. Gã đầu trọng giật mình, khuôn mặt đanh lại. Đến cả phía đó còn không chữa được thì có nghĩa là trong nước không ai chữa được hết… 

“Nhà Tư Mã dựa cả vào Sóc Phương. Giờ Sóc Phương bị đánh phế rồi thì có phải đại hội nhường lại miếng bánh ngon cho người khác rồi không?", gã đầu trọc hỏi. 

“Vì vậy tôi định điều động mười thiên tài của Kỳ Dược Phòng tới huấn luyện họ rồi đại diện cho nhà Tư Mã xuất trận. Chỉ có điều…không lâu trước đó có tin truyền tới rằng Kỳ Dược Phòng đã đổi chủ. Giờ đây toàn bộ Kỳ Dược Phòng đã nằm trong tay thần y Lâm, mười thiên tài, trừ những người rời đi thì những người còn lại đều chịu sự kiểm soát của thần y Lâm. Nhà Tư Mã muốn can thiệp cũng không được”, Tư Mã Tàng lên tiếng. Câu nói khiến toàn bộ đám đông chìm vào im lặng. 

“Hừ, thần y Lâm giỏi đấy! Tôi nghe nói Sóc Phương bị chính thần y Lâm đánh phế. Giờ Kỳ Dược Phòng lại nằm trong tay cậu ta…vậy anh Tàng, cậu ta muốn tuyệt diệt nhà Tư Mã rồi”, gã đầu trọc cười hi hi nói. 

“Không chi có vậy, lúc trước em trai tôi là Tư Mã Trường Tâm đại diện nhà Tư Mã tới Huyền Y Phái muốn kết giao với thần y Lâm nhưng đã bị cậu ta từ chối và sỉ nhục. Tôi không biết rốt cuộc thần y Lâm làm gì nhưng tôi thấy cậu ta đã muốn trở thành kẻ đối đầu sống chết với Tư Mã luôn rồi”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói. 

“Vậy ý của anh là…” 

“Giết cậu ta”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nhả ra ba từ. Gã đầu trọc đặt điếu xì gà xuống bàn, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn rồi lau tay… 

“Giá?” 

“Một trăm triệu tệ”. 

“Anh biết là tôi không có hứng thú với tiền mà?” 

“Cậu muốn gì?" 

“Chia ít cổ phần của nhà Tư Mã là được” 

“A Hồng, đừng quá đáng quá”, người đàn ông trung niên ngẩng đầu. 

“Anh Tàng, dù gì chúng ta cũng là anh em kết nghĩa, anh có ác cảm với tôi vậy à? Huống hồ tôi xử lý thần y Lâm thì lẽ nào anh lại mặc kệ Dương Hoa, Kỳ Dược Phòng và Huyền Y Phái sao? Tới khi đó lợi lạc anh có được nhiều vô kể, anh hà tiện làm gì?”, gã đầu trọc nhún vai. 

Tư Mã siết chặt nắm đấm, thần sắc trở nên u ám: “Được, vậy cậu chỉ cần đưa đầu của thần y Lâm tới đây thì tôi chia cậu 10% cổ phần”. 

“Thống nhất vậy nhé”, đôi mắt của gã đầu trọc sáng lên. 

“Cậu chỉ có ba ngày”. 

“Ha ha, đối phó với một tay mơ thì làm gì cần tới ba ngày!” 

“Đừng đắc ý quá, Sóc Phương còn ngồi đây này”, Tư Mã Tàng nói. 

Gã đầu trọc nhìn Sóc Phương, cười lạnh lùng: “Mọi người coi búp bê là thiên tài, nhưng tôi thấy là một đứa trẻ bình thường ngạo mạn mà thôi”. 

Nói xong, gã đầu trọc cầm điếu xì gà, nghênh ngang đi ra ngoài. Sóc Phương nhìn theo người đàn ông bằng ánh mắt đầy căm phẫn. 

“Bố, đây là một kẻ giảo hoạt, không tin được đâu”, Sóc Phương gằn giọng. 

“Không tin được cũng phải tin. Hắn dù bộp chộp nhưng cũng có chút bản lĩnh”. 

“Hắn giết nổi thần y Lâm không?” 

“Bố không biết nhưng không quan trọng. Quan trọng là Thiên Kiêu Lệnh”, Tư Mã Tàng đanh mắt: “Bố để hắn đi xử lý thần y Lâm chỉ là để chuyển hướng chú ý của cậu ta, thực tế bố đã sắp xếp một nhóm người khác tới Giang Thành rồi”. 

“Bố định làm gì?” 

“Đi lấy Thiên Kiêu Lệnh. Có tất cả 20 miếng, có 10 do toàn đám quái vật giữ nên khỏi phải nghĩ. 10 miếng còn lại có ai mà không muốn giành được dù phải sứt đầu mẻ trán chứ. Nếu có Thiên Kiêu Lệnh thì chúng ta vẫn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối trong đại hội. Giờ Thiên Kiêu Lệnh bị mất thì chúng ta còn bị động hơn cả việc con bị đánh phế nữa. Vì vậy phải lợi dụng kẻ này. Hắn chỉ là một quân cờ mà thôi. Đợi khi có được Thiên Kiêu Lệnh thì hắn cũng hết tác dụng”, đôi mắt Tư Mã Tàng ánh lên vẻ u ám.

Bình luận

Truyện đang đọc