NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1847

“Bố, mẹ, hai người sao vậy?”, Anna ngạc nhiên hỏi.

“Chúng ta không sao, chúng ta chỉ là xấu hổ về những gì mà mình đã làm”, Geno thở dài nói.

“Bố, mẹ, chuyện đã qua rồi không nên nhắc lại nữa”, Anna nhẹ giọng nói.

Geno im lặng nhìn Anna, trong lòng cảm thấy hổ thẹn.

Daisy cũng không khỏi lau nước mắt, lúc này như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Con gái, con chưa ăn cơm phải không? Mau ngồi xuống, mẹ sẽ nấu món gì đó thật ngon cho con”.

“Vâng, thưa mẹ”, Anna mỉm cười ngọt ngào nói.

“Đúng lúc tôi cũng đang đói, Daisy, làm nhiều thêm một ít”.

“Được”.

Daisy liếc nhìn Geno, rồi đi vào trong bếp bận rộn nấu nướng.

Lúc này.

Đinh đong. . . Đinh đong. . .

Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.

Ba người trong nhà đều hơi sửng sốt.

“Chờ một lát, tới ngay!”

Geno chạy ra mở cửa.

Không ngờ người đứng ở cửa chính là chú của Anna, tên là Pete.

“Geno, Anna về chưa?” Pete vội hỏi.

“Có chuyện gì vậy Pete! Tận thế đến sao?” Geno nói đùa.

“Nói cho em biết, Anna có ở bên trong không?”, Pete hét lớn.

Geno âm thầm cau mày, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Anna ở trong phòng, sau đó nhìn Pete, trầm giọng nói: “Con bé ở bên trong, nhưng tôi phải nói cho chú biết, nếu muốn làm phiền Anna thì chú phải bước qua ải của tôi trước!”

“Em không phải tới gây chuyện!”, Pete vội vàng đi vào.

“Chú Pete, sao vậy?” Anna căng thẳng nhìn Pete hỏi.

“Anna, nói cho chú biết, có phải cháu có quan hệ rất tốt với anh Lâm đ ến từ Hoa Quốc không?”, Pete chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, vội vàng hỏi Anna.

“À… Anh ấy… Anh ấy là thầy của cháu…”, Anna dè dặt nói.

“Vậy cháu có thể mua thuốc đặc trị cho bọn chú từ chỗ thầy của cháu được không? Bố mẹ của thím cháu đều cần thuốc nhồi máu não. Bọn họ tuổi đã cao, lại không thể ngừng thuốc, chú có thể đưa cho cháu tiền, rất nhiều tiền, xin cháu hãy bảo cậu ta bán thuốc cho nhà bọn chú!” Pete vội vàng nói.

Vừa dứt lời, Anna và Geno chợt hiểu ra.

Hóa ra… Pete là đến xin thuốc!

Tuy nhiên vẫn chưa xong.

Đinh đong! Đinh đong. . .

Tiếng chuông cửa dồn dập lại lần nữa vang lên.

Geno giật mình, định mở cửa, nhưng vừa đặt tay lên chốt cửa thì cảm thấy có gì đó không đúng nên lập tức vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc