NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Khí thế ép buộc của ông Châu khiến Tô Quảng thở không nổi. 

Trương Tinh Vũ cũng sửng sốt. 

Bà ta kéo tay Tô Quảng, vội vàng hỏi: "A Quảng, người này có lai lịch gì vậy?". 

"Lai lịch không nhỏ, anh trai mở sòng bạc, quan hệ rộng rãi, còn ông ấy làm ở đồn cảnh sát ở khu vực bên cạnh, có quan hệ với cả hai giới hắc bạch…", Tô Quảng nhăn nhó nói. 

Trương Tinh Vũ vừa nghe thấy thế, mặt liền tái mét. 

"Sao ông lại dây vào loại người này chứ?". 

"Chẳng phải tôi không còn cách nào sao? Tuy tôi và ông ấy không quen thân lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học cũ, tôi nghĩ không chừng ông ấy có thể giúp được, nhưng ai biết ông ấy… ông ấy đòi nhiều như vậy chứ?", Tô Quảng tỏ vẻ khó xử. 

"Nhiều? Thế này mà nhiều sao?", ông Châu cười khẩy nói: "Tô Quảng, ông không biết tình hình bây giờ, ông tưởng bây giờ đến đó đưa người ra dễ lắm sao? Nhỡ bị điều tra, không chừng còn mất việc! Ông không có tiền mặt, ngoài việc thế chấp nhà thì các ông còn cách gì chứ? Hơn nữa, đây cũng là nhà cũ! Căn nhà này cũng chỉ đáng giá hai ba trăm nghìn tệ, ông nghĩ có thể bán được bao nhiêu?". 

Hai ba trăm nghìn tệ? 

Lố quá rồi đấy? Tuy căn nhà này cũ kĩ, nhưng vị trí tốt, tùy tiện bán cũng được ít nhất hơn sáu trăm nghìn tệ. 

Trong lòng Trương Tinh Vũ tức giận, nhưng không dám nổi giận, chỉ đành nặn ra nụ cười: "Ừm, ông Châu… thật là ngại quá, Tiểu Nhu nhà tôi đã về. Hay là thế này đi, ông chạy đến đây một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì, chỗ tôi còn hai nghìn tệ, ông cầm tạm uống trà, coi như phí vất vả, ông thấy được không?". 

"Bà bố thí cho ăn mày đấy à?", ông Châu tức giận đập bàn một cái, nổi giận nói: "Tôi nói cho các ông biết, Tô Quảng, nếu hôm nay ông không ký tên, thì tôi sẽ khiến cả nhà ông không ở nổi Giang Thành nữa". 

Tiếng gầm vang lên, khiến Tô Nhu đang ở trong phòng, và Lâm Chính đang ngủ giật nảy mình. 

Tối qua anh luyện khí quá độ, sức cùng lực kiệt, ngủ rất say, vốn muốn đánh một giấc ngon lành, nhưng lại bị phá đám. 

"Ông Châu, chúng ta đã nói rồi, ông đưa người ra giúp tôi, tôi trả tiền cho ông, nhưng bây giờ người đã ra rồi, sao có thể đưa tiền được chứ? Ông làm vậy chẳng phải là lừa bịp sao? Chúng ta chuyện nào ra chuyện đó", Tô Quảng muốn khóc mà không có nước mắt. 

"Đúng vậy, chuyện nào ra chuyện đó! Nhưng tại sao con rể con gái các ông bất ngờ về nhà bình an, các ông không nghĩ gì sao?", ông Châu cười khẩy nói. 

Vừa dứt lời, Tô Quảng ngây ra. 

"Chuyện hôm qua vốn không phải là lỗi của chúng nó, được thả về thì có gì kỳ lạ chứ?", Trương Tinh Vũ nhíu mày nói. 

"Hừ, bà có biết đối phương là ai không? Đối phương là anh Báo đấy! Anh Báo có thân phận gì chứ? Nếu cậu ta thực sự nổi giận, thì con gái con rể ông bà có thể trở về bình an vô sự sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày". 

"Ông Châu, ý của ông là… đây là sắp xếp của ông?". 

"Đúng vậy", ông Châu mặt không đỏ tim không đập nói: "Dù sao ông cũng là bạn học của tôi, tối qua sau khi ông đến nhà tôi nhờ vả, tôi liền vay tiền lo lót cả đêm, mất ít nhất ba trăm nghìn tệ. Tô Quảng, tôi tiêu số tiền này là vì ông, thế nên ông nợ tôi ba trăm nghìn tệ. Nếu ông không ký tên, không trả tôi số tiền này, vậy thì sợ là chúng ta phải tính món nợ này từ từ vậy. Ông cũng biết tôi rồi đấy, người đắc tội với Châu Diệu tôi có hậu quả gì ông biết chứ?". 

Dứt lời, sắc mặt Tô Quảng trắng bệch, Trương Tinh Vũ cũng vô cùng sợ hãi. 

Lâm Chính ở đằng sau thì thở dài thườn thượt. 

Cửa nhà Tô Quảng thì bé tý, mà sao loại người nào cũng chui vào vậy? 

Anh đang định đứng dậy, đúng lúc này… 

Cốc cốc cốc. 

Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. 

Ông Châu nhíu mày, nhìn hai vợ chồng. 

"Tôi… tôi đi mở cửa", Trương Tinh Vũ lắp bắp nói, vội vàng chạy ra mở cửa. 

Chỉ thấy ngoài cửa có một người đàn ông mặc sơ mi quần tây đứng đó. Người đàn ông hơi béo, nhưng nhìn rất có tinh thần, nhìn thấy Trương Tinh Vũ ra mở cửa liền nở nụ cười: "Chắc bà là Trương Tinh Vũ đúng không? Chào bà!". 

"Ông là…" 

"À, tôi là Lý Duy của Cục Cảnh sát, hôm nay đến để hỏi thăm cô Tô Nhu", Lý Duy cười đáp. 

"Lý Duy của Cục Cảnh sát?", hiển nhiên Trương Tinh Vũ không hiểu gì cả. 

Tô Quảng cũng ngơ ngác. 

"Tô Quảng, ai vậy? Sao nào? Ông còn gọi cả người đến giúp nữa à?", ông Châu ngồi ở ghế bất mãn kêu lên. 

Giọng nói này? 

Lý Duy ở bên ngoài nhíu mày, cẩn thận gọi: "Châu Diệu?". 

Vừa nghe thấy hai chữ này, Châu Diệu đang ngồi trên ghế lập tức sửng sốt, vội vàng chạy ra nhìn, biến sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc