NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2809

Tất cả mọi người chú ý về phía anh.

“Tên nhóc thối!”.

Trịnh Nam Thiên siết chặt điện thoại, dùng sức đến mức suýt chút nữa bóp nát điện thoại.

Lâm Chính đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.

Hiện trường yên ắng vô thanh.

Mọi người không dám thở mạnh, im lặng nhìn anh.

“Người của thôn Dược Vương đã đến!”.

Lúc này, một giọng nói lại vang lên.

Tất cả mọi người nhìn về phía đường lớn.

Một nhóm người từ từ đi về phía này.

Đại diện của thôn Dược Vương… đã đến!

Thôn Dược Vương không có nhiều người đến.

Nhìn qua cũng chỉ có sáu người.

Sáu người ăn mặc giống nhau, chỉ khác ở chỗ hoa văn trên vai bọn họ.

Đa số người trên vai chỉ có hoa văn một hoa một lá, còn hai người đi ở phía trước thì lại là cây và núi.

Hoa văn trên vai hình núi là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông để râu quai nón, cao gần hai mét, da mặt đỏ hồng, sắc mặt rất tốt, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Người có hoa văn trên vai hình hoa đi bên cạnh ông ta là một thanh niên.

Màu tóc của thanh niên rất kỳ lạ, tóc bên trái của anh ta màu đen, tóc bên phải thì lại trắng. Mái tóc rất dài được cột dây, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ rất tuấn tú.

Người của thôn Dược Vương vừa xuất hiện, tất cả ống kính giới truyền thông ở hiện trường đều nhắm vào bọn họ.

Mọi người từ các nơi trên cả nước và thế giới đều nhìn bọn họ thông qua điện thoại, máy tính.

“Những người này là người của thôn Dược Vương sao?”.

“Nhìn giống như nhân vật ở trong phim cổ trang vậy”.

“Chỉ riêng khí thế thôi đã không tầm thường… Thần y Lâm có thể đối phó được không?”.

Người xem trực tiếp đều đăng bình luận.

Hiện trường cũng có không ít người ghé tai nhau thảo luận.

Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng trong mắt một vài nhân vật lớn tràn ngập sự kiêng dè.

Đó là sự kiêng dè đối với ngươi của thôn Dược Vương.

Người của thôn Dược Vương đi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Người trẻ tuổi tóc hai màu đen trắng thì nhẹ nhàng bay vút lên, đáp xuống sân đấu nhẹ tựa lông hồng.

Nhìn thân pháp này thì không thể nghi ngờ gì nữa, anh ta biết võ, cộng thêm anh ta xuất thân từ thôn Dược Vương…

Đây chắc chắn là một y võ!

Lúc này, người đàn ông trung niên trên chỗ ngồi của thôn Dược Vương đứng dậy nói: “Niệm Sinh có việc không đến được. Hôm nay, người do thôn Dược Vương tôi cử đến tên Tòng Thảo, cuộc đấu y lần này sẽ do cậu ta đại diện cho thôn Dược Vương tôi thi đấu!”.

“Muốn đấu về thứ gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc