Nhìn dáng vẻ thê thảm của Long Thủ, trái tim bọn họ sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Quái vật! Đây là quái vật!”.
“Cứu mạng!”.
Dù là ai cũng bị biểu hiện vượt hơn người thường của Lâm Chính dọa sợ, tất cả điên cuồng bỏ chạy.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái cũng sợ hãi.
Nam Phái rộng lớn đã ai nhìn thấy sự tồn tại đáng sợ như vậy?
“Mau, chuẩn bị châm bạc!”.
Long Thủ trên mặt đất nhanh chóng đâm kim lên người mình, dường như đã ổn định vết thương, hét lên khản giọng.
Các thành viên cốt cán run rẩy, vội vàng chạy xuống.
Không lâu sau, lượng lớn túi châm được ném sang.
Long Thủ bắt lấy túi châm, nhanh chóng rút châm bạc ở bên trong ra, phóng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính như thỏ chạy trốn, nhanh chóng lủi đi. Tuy châm bạc như mưa rơi, nhưng anh lướt qua không trúng phải cây kim nào.
“Không đủ, thêm nữa đi!”.
Long Thủ cắn răng quát.
Thành viên của Nam Phái tiếp tục lấy túi châm ném xuống đất.
Trong thời gian ngắn, mặt đất toàn là túi châm, trong mỗi một bộ túi châm đều có mấy trăm cây châm bạc.
Long Thủ rút châm ra là đâm, cả người giống như súng máy bắn phá về phía Lâm Chính, gần như tấn công liên tục không có kẽ hở nào. Trong mắt ông ta toàn là Lâm Chính, những người khác đều không quan tâm.
“Cẩn thận!”.
Một số thành viên của Nam Phái kinh ngạc kêu lên, vội vàng tránh đi, nhưng không kịp nữa. Bọn họ bị những châm bạc này đâm trúng cơ thể, ai nấy đều sùi bọt mép ngã xuống đất, hôn mê.
Người xung quanh kinh hoảng, sợ đến mức vội vàng quay đầu chạy.
“Tôi xem cậu tránh được đến bao giờ!”, Long Thủ hạ giọng quát lên, hai tay không biết mỏi, điên cuồng lấy châm bạc từ trong túi châm ra phóng về phía Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính cực kỳ nhanh, cho đến khi anh đáp xuống trước một chiếc bàn, dựng bàn lên che chắn.
Châm bạc c ắm vào bàn, cả mặt bàn bị đâm thành tổ ong, lỗ chỗ khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
Vù vù vù vù…
Lượng lớn châm bạc bỗng chốc đâm vào ngực anh.
Nhưng anh không động đậy.
“Hả?”, ánh mắt của Long Thủ trở nên lạnh lùng.
“Nếu ông đã muốn chơi châm bạc, vậy thì tôi chơi cùng ông!”, Lâm Chính nghiêm nghị, sau đó nhanh chóng rút châm bạc từ trên ngực xuống, đánh về phía Long Thủ.
Vù vù vù vù…
Trong không trung lập tức tóe ra tia lửa.
Đó là tia lửa lúc châm bạc va chạm sinh ra.
Nếu là người có tầm mắt cao siêu nhìn kỹ thì có thể thấy châm bạc mà Long Thủ phóng ra đều bị đánh gãy, hơn nữa không có một cây nào bay đến chỗ Lâm Chính được nữa. Ngược lại, nhìn mặt đất cạnh Long Thủ đã xuất hiện lượng lớn lỗ thủng giống như lỗ châm. Đó là châm bạc mà Lâm Chính đánh ra, dày đặc vô cùng đáng sợ.
Long Thủ run rẩy.
Ông ta không ngờ thuật phóng châm của thần y Lâm cũng đáng sợ như vậy.
“Thế nào? Long Thủ, ông chỉ có chút thực lực này thôi sao?”, đột nhiên Lâm Chính lại lên tiếng.
Long Thủ nhìn lại, da đầu sắp nổ tung.
Hóa ra lúc này Lâm Chính vẫn luôn dùng một cánh tay để phóng châm.
Cánh tay còn lại của anh vẫn chưa dùng đến.
Trái lại, từ lâu Long Thủ đã dùng cả hai tay, phóng châm quá nhanh, mười ngón tay của ông ta sắp bị chuột rút.
Tốc độ và tần số phóng châm của mình so với Lâm Chính đúng là một trời một vực…
Trước sự kinh hãi của Long Thủ, tay kia của Lâm Chính cũng đã vào cuộc.
Một tay anh đưa nhẹ qua.
Những châm bạc c ắm vào bàn và mặt đất đều được anh rút ra, sau đó rải về phía ông ta.
Châm bạc xé gió bay đi, rực rỡ duy mỹ giống như sao trời ở dải Ngân Hà.
Long Thủ căng thẳng, vội vàng ngăn đỡ.
Tuy nhiên, cho dù tốc độ chuyển động hai tay của ông ta có nhanh thế nào cũng không thể đỡ được số châm bạc này.
Ông ta càng gắng sức, lại càng tỏ ra bất lực!
Cho đến bây giờ ông ta mới phát hiện ra, trình độ giữa mình và Lâm Chính chênh lệch nhau lớn đến thế nào.
Cuối cùng.
Vù!
Một cây châm bạc cắ m vào ngực ông ta.
Long Thủ cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, dường như huyết quản sắp nổ tung, khí tức vô cùng rối loạn, tốc độ di chuyển hai tay cũng chậm hơn nhiều.
Bước chân ông ta vừa rối loạn, châm bạc bay đến càng lúc càng nhiều.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Trên ngực Long Thủ xuất hiện thêm mấy chục cây châm bạc.
Không xong!
Cứ tiếp tục như vậy sẽ hoàn toàn thất bại.
Phải rút những cây châm bạc này ra trước, ổn định khí huyết.
Long Thủ quay đầu chạy, nhìn thấy một chiếc giường bệnh đã lật úp xuống đất.
Đó là giường để bệnh nhân nằm tương tự như bàn phẫu thuật, trên giường là tấm thép.
Ông ta lập tức chạy tới, trốn ở phía sau giường bệnh.
Quả nhiên…
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Tiếng động to rõ vang lên, giường thép tóe ra tia lửa, những cây châm bạc đó đều bị gãy, rơi xuống đất.
Long Thủ nhân cơ hội nhổ những cây châm bạc trên ngực ra.
“Phó viện trưởng Long!”.
Trương Tiểu Yến, Bích Nhàn và các thành viên cốt cán khác lập tức chạy tới, muốn giúp Long Thủ.
“Đừng qua đây!”, Long Thủ sốt ruột hét lên.
Nhưng… bọn họ vừa đến gần Long Thủ, Lâm Chính đã phất tay.
Vù vù vù vù…
Vài cây châm bạc bay qua, mỗi người bị một kim đâm vào cổ. Trong nháy mắt, tất cả họ đều đứng khựng lại, không nhúc nhích được nữa.
Những người khác muốn đi giúp Long Thủ đều trợn tròn mắt, không ai dám tiến lên.
Nhưng bây giờ, Long Thủ đang an toàn.
Lâm Chính không đến nỗi đánh xuyên giường thép chứ?
Mọi người suy nghĩ trong lòng.
“Ông tưởng nấp sau đó là tôi không làm gì được ông sao?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm giường thép dày đó, đột nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn.
Long Thủ hồi hộp lo sợ.
Đúng lúc này…
Vù!
Một tiếng động quỷ dị vang lên.
Long Thủ không khỏi run rẩy cả người.
Ông ta gian nan tránh đi, lại thấy giường thép sau lưng mình xuất hiện một lỗ nhỏ giống như lỗ châm, mà phần lưng của mình cũng xuất hiện một cây châm bạc.
“Chuyện này… không thể nào…”, Long Thủ run rẩy nói.
Lâm Chính thật sự có thể dùng châm xuyên thủng giường thép…
Vậy phải có sức lực lớn đến mức nào?
Hơn nữa, rốt cuộc phải là người có đôi tay linh hoạt, khéo léo thế nào mới có thể phát huy sức mạnh đáng sợ như vậy với một cây châm bạc nho nhỏ?
Người xung quanh không dám nghĩ nữa.
Thần y Lâm đã lật đổ hoàn toàn sự hiểu biết của bọn họ đối với Đông y!
Long Thủ cũng không dám tưởng tượng.
Bây giờ ông ta cũng không còn cơ hội để nghĩ nữa.
Bởi vì châm bạc đã rơi xuống như mưa, xuyên thấu giường thép, biến nó thành tổ ong. Trên người Long Thủ đã cắm chi chít hơn một nghìn cây châm bạc…
Ông ta trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn những cây châm bạc, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Bây giờ, ngay cả hai mắt ông ta cũng có một cây châm bạc cắ m vào…
Cơ thể ông ta không còn động đậy được nữa.
Ông ta cảm thấy cả người mình đã mất đi tri giác.
Ông ta biết… mình đã thua một cách triệt để!
“Phó viện trưởng Long!”.
Tiếng gào thê lương vang vọng.
Lâm Chính cất bước, cầm cây châm bạc đi tới, sau đó nhẹ nhàng đâm vào cánh tay của Long Thủ.
Châm này chính là huyệt vị khi sử dụng Phần Tịch…
Người xung quanh đều nín thở, không thể tin nổi nhìn động tác của Lâm Chính.
Ai có thể ngờ được, Long Thủ, vị bác sĩ chuyên gia trong truyền thuyết… lại trở thành tàn phế như vậy…