NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Vào nhà trong, Lâm Chính đi đến cạnh bàn, xoay lưng lại với ông Hoành rót trà cho mình, tự mình uống. 

“Trong vòng mười giây, nếu cậu không thể cho tôi một lý do để tôi tha cho cậu, tôi bảo đảm khi về đến cục, cậu sẽ chết rất khó coi”, ông Hoành lạnh lùng nói, tay đã siết chặt, bày tư thế có thể bắt bớ Lâm Chính bất cứ lúc nào. 

Ông ta không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục kéo dài thời gian với Lâm Chính, nếu không phải không muốn khiến nhà họ Trương quá kích động, ông ta đâu có vào đây? 

Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ lấy một cuốn tập ra đặt lên bàn. 

Ông Hoành lộ ra vẻ nghi hoặc, do dự một lúc rồi vẫn đi lên phía trước. 

“Hi vọng ông có thể giúp tôi giữ bí mật thân phận của tôi. Vì một vài nguyên nhân, tôi tạm thời không thể để người khác biết chuyện này. Hi vọng ông cũng hiểu cho, cảnh sát Hoành”, Lâm Chính uống ngụm trà, nói. 

“Ha, cậu cho rằng cậu có thân phận gì, không phải rành rành ra đó sao? Còn định dọa tôi hay sao?”, Khai Hoành cầm cuốn tập xem lướt qua, khinh thường nói. 

Lâm Chính không nói gì. 

Khai Hoành nhíu mày, xem cuốn tập đó một lúc, sau đó dần dần lật nhanh xem. 

Khi xem đến trang cuối cùng, hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn. 

“Cậu… đến từ đâu?”. 

Ông ta nghiêm túc hỏi. 

“Yên Kinh”, Lâm Chính đặt tách trà xuống. 

Khai Hoành lập tức run rẩy cả người. 

“Còn đi nữa không?”, Lâm Chính hỏi. 

Sắc mặt Khai Hoành thay đổi liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Được, lần này tôi coi như là hiểu lầm, nhưng tôi hi vọng cậu cũng đừng đụng vào nhà họ Khai chúng tôi”. 

“Thật ra là nhà họ Khai của ông đụng vào tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn động vào nhà họ Khai, tôi nghĩ bây giờ tỉnh Quảng Liễu đã không còn nhà họ Khai nữa”. 

“Cậu thật mạnh miệng! Chỉ dựa vào cái danh hội trưởng Hiệp hội Y học của cậu sao? Chỉ dựa vào cậu đã thắng bác sĩ Hàn Thành? Hừ, thần y Lâm, nếu chỉ dựa vào những cái đó, e rằng vẫn chưa thể làm gì được nhà họ Khai chúng tôi”, Khai Hoành tức giận nói. 

Nhà họ Khai ở tỉnh Quảng Liễu nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ đan xen phức tạp. Những gia tộc lâu năm cũng không dám nói là có thể làm gì được nhà họ Khai, chỉ một bác sĩ Đông y mà có năng lực lớn vậy sao? 

“Tôi không ngây thơ như vậy”. 

“Vậy cậu dựa vào đâu mà nói lời này?”. 

“Dựa vào những người đến từ Giang Thành ngoài kia không phải đến vì Tô Nhu, mà là vì tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói. 

Khai Hoành run rẩy cả người, vẻ mặt cứng đờ. 

Hóa ra… thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa! 

Nếu là như vậy, tính chất lại khác. 

Dù gì tiềm lực của Tập đoàn Dương Hoa quả thực rất đáng sợ. 

Bất kể là thuốc nhồi máu não hay thuốc viêm mũi đều có thể nói là loại thuốc mới gây chấn động thế giới, bên trong tiềm ẩn mối liên kết kinh tế rất lớn, hơn nữa còn rất được bên trên chú trọng. 

Có lẽ bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không làm gì được nhà họ Khai, nhưng chưa tới một năm sau, Dương Hoa chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại mà nhà họ Khai không thể sánh kịp. 

Chỉ một hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành, nhà họ Khai sẽ không quan tâm. Thần y Lâm có danh hiệu vinh dự, nhà họ Khai còn xem trọng. Nhưng nếu là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa… vậy thì đừng nói là nhà họ Khai, trừ gia tộc ở Yên Kinh ra, ai dám xem thường? 

“Còn tiếp tục nữa không?”, Lâm Chính hỏi. 

Khai Hoành siết chặt nắm tay, nghiến sắp nát cả răng. 

Nhưng cuối cùng vẫn thở hắt ra một hơi. 

“Nếu là Chủ tịch Lâm, đương nhiên nhà họ Khai chúng tôi không thể không nể mặt… Chủ tịch Lâm, chuyện này… dừng ở đây…”. 

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Người khác nể mặt tôi, tôi cũng sẽ nể mặt người đó. Lâm Chính tôi không ngại thêm một người bạn, nhưng phải xem người đó có nắm chắc được hay không”. 

Khai Hoành ngây ra một lúc, đột nhiên ý thức được điều gì, vội nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ chúng ta vẫn có thể thương lượng”. 

“Lần sau đi, hôm nay tôi chỉ muốn chúc thọ ông ngoại”. 

Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi ra phía cửa. 

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm…”, Khai Hoành vội vàng đuổi theo. 

Giải quyết xong Khai Hoành, chuyện tiếp theo đương nhiên sẽ dễ xử lý. 

Tin rằng đám người bên ngoài thấy Khai Hoành bỏ qua thì chắc chắn sẽ nể sợ Lâm Chính, cũng không dám làm gì anh nữa. 

Nhưng còn một người khá nan giải. 

Đó là Nhiễm Tái Hiền. 

Dù gì ông ta cũng là bố nuôi của Khai Giang, hơn nữa còn từ Yên Kinh tới, thân phận địa vị khác biệt. Ông ta cũng vô cùng thương yêu Khai Mạc, nếu ông ta cắn chặt không buông, chỉ giải quyết Khai Hoành thôi thì chưa đủ. 

Lâm Chính sờ cằm, suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào. 

Nhưng vừa bước ra khỏi nhà trong, vẻ mặt Lâm Chính lại cứng đờ.

Bình luận

Truyện đang đọc